Xà nhà từ đường cao như vậy, cho dù muốn tự mình treo cổ, như thế nào cũng không leo lên đó được.
Nhưng Ngô Vi lại nói sau khi xảy ra chuyện vẫn không cho người tùy ý ra vào, nếu hiện trường không có thang, như vậy người chết hẳn sẽ không thể leo lên trên đó tự sát chết.
Nếu không phải tự sát, cũng có khả năng bị siết cổ.
Nhưng Hình Cửu Niên kinh nghiệm phong phú, hắn chỉ xem xét đơn giản như vậy, lập tức đã có thể phân biệt ra người chết rốt cuộc vì sao mà chết.
Khi ánh mắt mọi người ở đây rơi xuống người Hình Cửu Niên, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng kẽo kẹt.
Trong lòng Tạ Cát Tường nảy lên một cái, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy thân ảnh đỏ thẫm trên đỉnh đầu, lắc lư càng nhanh hơn, tựa như sắp sửa cuốn theo cơn gió thổi qua, bay xuống nhân gian.
Từ đường u ám, người chết mặc áo cưới đỏ thẫm, trên khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười quỷ dị, đều làm người nhìn thấy phát rét trong lòng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Triệu Thụy cau mày nhìn chằm chằm xà nhà, một lát sau mới nói: “Không sợ, có con chuột đang gặm dây lụa đỏ cột vào xà nhà thôi.”
Trong từ đường chỉ có ánh nến, lại không có cửa sổ lấy sáng, lúc này mới có vẻ âm trầm đáng sợ.
Mọi người theo Triệu Thụy nói nhìn lại, cẩn thận tìm nửa ngày, mới mơ hồ nhìn thấy bóng hình thật nhỏ của con chuột, không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
Triệu Thụy hỏi Hình Cửu Niên: “Nếu buông người xuống, kiểm tra thi thể có trở ngại không?”
Hình Cửu Niên ngửa cổ dùng sức nhìn một lát, mới nói: “Buông xuống đi, cứ như vậy mới không có biện pháp kiểm tra thi thể.”
Chờ hắn gật đầu, Triệu Thụy mới phái người mang thang tới, thật cẩn thận tháo dây lụa đỏ quấn lấy cổ thi thể, chậm rãi buông thi thể xuống.
Đợi người được buông xuống, Tạ Cát Tường mới phát hiện người chết cũng không phải trời sinh mặt trắng, mà đã bị người tô một lớp son phấn thật dày, che giấu sắc mặt vốn có.
Hơn nữa áo cưới đỏ thẫm, đôi môi đỏ với nụ cười quỷ dị, hết thảy đều có vẻ hết sức rợn người, người chết này, giống như cố ý làm cho người khác sợ hãi, làm sao để dọa người sợ thì cứ làm ra hết.
Thừa dịp Hình Cửu Niên kiểm tra sơ bộ, Triệu Thụy và Tạ Cát Tường cùng nhau dò hỏi Ngô Vi.
“Ngô trưởng thôn, ngươi có quen biết người chết không? Phải chăng là người của Ngũ Lí Bảo?”
Ánh mắt Ngô Vi đảo qua mặt người chết, hắn tựa hồ có chút do dự, nhưng sau một hồi đắn đo, hắn vẫn cho đáp án khẳng định.
“Triệu đại nhân, người chết hẳn là người của thôn Ngũ Lí Bảo, nàng là Chu thị, tức phụ của lão nhị nhà Ngô Trường Phát.”
Mặt người chết trang điểm quá dày, lại là một tức phụ trẻ, bởi vậy Ngô trưởng thôn cũng phải nhìn nửa ngày mới nhận ra người.
Nhưng hắn nói, lại khiến Triệu Thụy và Tạ Cát Tường rất kinh ngạc: “Nàng đã thành thân?”
Ngô Vi khẳng định gật đầu: “Đúng là như thế, ta nhớ Ngô Chu thị được gả từ Tứ Lí Hán tới đây vào ba năm trước, thành thân với Ngô Đại Lượng đã được ba năm, không có sai.”
Tạ Cát Tường có chút chần chờ nói: “Không biết thôn trưởng còn nhớ, áo cưới nàng mặc lúc gả cho Ngô Đại Lượng, có phải là bộ này hay không?”
Nàng vốn còn cho rằng thôn trưởng sẽ không nhớ rõ chuyện năm đó, ai ngờ Ngô Vi rất kiên định lắc lắc đầu: “Không phải bộ này.”
Nói đến nơi đây, hắn thấy vẻ mặt Tạ Cát Tường đầy kinh ngạc, lập tức bổ sung một câu: “Người nông thôn chúng ta, làm sao có cơ hội phô trương như vậy, có thể mặc vào một bộ cát phục màu đỏ cũng xem như rất giàu có rồi.
Càng không cần phải nói nàng còn mang mũ phượng, nội tử năm đó gả cho ta, trong nhà cũng chuẩn bị không nổi một cái mũ phượng như thế này đâu.”
Ngô thị là dòng tộc lớn ở Ngũ Lí Bảo, Ngô Vi lại là hương hiền, ngoại trừ cần mẫn trên đồng ruộng, khẳng định còn có mua bán khác, nhưng bọn hắn dù sao cũng là nông hộ bình thường, người trong nhà lại nhiều, xác thật sẽ không xa hoa lãng phí vì một hôn sự.
Nói vậy, mũ phượng khăn choàng của người chết Ngô Chu thị từ đâu mà có? Nếu hung thủ cố ý cho nàng ăn mặc chỉnh tề, vậy thì lại có ý gì?
Tạ Cát Tường nhíu mày suy tư, chớp mắt trong lòng có rất nhiều suy đoán.
Bộ mũ phượng khăn choàng này, Tạ Cát Tường nhìn một hồi, kỳ thật có chút quen thuộc.
Nàng cúi đầu suy tư, đột nhiên nhớ tới trước kia khi còn ở nhà, đại nha đầu Hồng Thiều bên cạnh mẫu thân xuất giá, hình như mẫu thân cũng tặng nàng mũ phượng khăn choàng như vậy trong đồ hồi môn, nguyên liệu cùng tay nghề tuy không phải rất tốt, nhưng cũng đủ thể diện, lúc ấy Hồng Thiều cũng cảm động rơi nước mắt, sau đó hồi phủ vấn an mẫu thân, cũng cảm niệm bộ áo cưới rất quý giá của nàng.
Tạ Cát Tường phân thần nhìn lại người chết, nhưng trong từ đường quá mức tối tăm, khiến nàng không cách nào nhìn rõ hoa văn trên thân áo cưới.
Đúng lúc này, Triệu Thụy mở miệng hỏi Ngô Vi: “Ngô trưởng thôn, xin hỏi quan hệ của vị Ngô Chu thị này với người trong thôn như thế nào? Có người nào có xích mích với nàng không? Thậm chí còn kết thù riêng?”
Ngô Vi hiển nhiên không thân với Ngô Chu thị, thôn bọn họ từ trên xuống dưới gần một ngàn người, nếu ai ai cũng quen biết, vậy hắn đã sớm thi đậu tú tài, còn ở trong thôn này làm trưởng thôn chi nữa?
Bất quá người không thân, nhưng chuyện trong nhà thật ra hắn cũng biết chút ít.
Ngô Vi hơi trầm ngâm một lát, nói: “Ngô Chu thị này tính tình đanh đá, sau khi gả lại đây cũng không phải dễ sống cùng hàng xóm, ước chừng rất nhiều tức phụ trẻ tuổi đều không hoà thuận với nàng, bất quá quan hệ giữa những người trong nhà bọn họ thật không tồi, trước đó tẩu tử nàng đẻ non bị tổn thương thân thể, nàng cũng chủ động nói về sau đưa một hài tử qua làm con thừa tự, để đại bá và tẩu tử dưỡng già.”
Nghe như vậy, phỏng chừng Ngô Chu thị thật ra cũng không phải người xấu.
Trong một cái thôn dân cư đông đảo như vậy, nếu tức phụ không đủ đanh đá, rất có khả năng bị hàng xóm khi dễ, cho dù Ngô Chu thị xảy ra tranh chấp cùng người khác, đại khái cũng là chuyện lông gà vỏ tỏi, không đến mức gây hoạ sát thân.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Biết được thân phận Ngô Chu thị, Triệu Thụy cũng đã an bài giáo úy đi theo nhi tử trưởng thôn lấy gia phả Ngô thị đến, bởi vì Cao Tổ Hoàng Hậu cân quắc mà không thua kém tu mi*, nữ giới trong các gia tộc cũng có một vị trí nhỏ, gia phả các tộc đều sẽ ghi chép nữ nhi đã xuất giá cùng con rể và cháu ngoại, kiểm tra gia phả sẽ có thể biết được sự thay đổi của một gia tộc.
*cân quắc mà không thua kém tu mi: đàn bà nhưng không thua đàn ông
Nhưng Triệu Thụy không kiên nhẫn chờ đợi, hắn trực tiếp hỏi Ngô Vi: “Gia đình Ngô gia này tổng cộng có bao nhiêu