Kim gia Kim Hồng Minh cũng ở tại thành Nam.
Chẳng qua nhà bọn họ không có bất cứ sân viện nào trong phố hẻm, vì kinh doanh bằng đường thủy, cho nên Kim gia cũng gầy dựng được riêng cho mình một mảnh viện hoàn chỉnh, ở cuối đường kênh đào dọc theo bến tàu.
Trong phủ Kim gia, cũng có một cái bến tàu nhỏ cho thuyền buôn neo đậu xuống hàng lúc cần thiết, có thể thấy được mức độ xa hoa giàu có.
Đường sông nối liền kênh đào nuôi sống bá tánh nghèo khổ ở vùng Nam giao (ngoại ô phía Nam), cũng làm giàu cho kỹ năng dựa thuyền sinh thuyền.
Kim gia bắt đầu từ một chiếc thuyền buôn, cứ thế đến hôm nay trở thành thương nhân lớn nhất Đại Tề, cũng chỉ mất 50 năm.
Trong 50 năm này, thương đội nhà bọn họ trải rộng trên vùng sông Đại Tề, mà hiệu buôn Kim Hồng Minh cũng bao phủ khắp cả nước.
Cho nên, Kim gia vừa xảy ra chuyện, Hộ Thành Tư lập tức rất coi trọng, nhanh chóng phái người chạy tới Cao Đào Tư, đúng lúc Hình Cửu Niên từ Ngũ Lí Bảo vừa trở về, cho nên lại ra roi thúc ngựa chạy tới Kim trạch.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy cũng không có thời gian dùng cơm tối, xe ngựa lập tức quay đầu, chạy thẳng đến Kim trạch.
Triệu Thụy nói: “Chúng ta vốn còn chưa hiểu ra cái áo cưới đỏ này rốt cuộc có nguyên do gì, hiện tại ước chừng có thể nghĩ thông suốt được một ít.
”
Tạ Cát Tường cầm chén trà, tranh thủ thời gian uống hai chén, thời tiết nóng bức như thế, bôn ba qua lại xác thật rất mỏi mệt.
“Đúng vậy, nếu hung thủ có loại đam mê này, ngược lại có thể lý giải được vì sao nhất định phải thay áo cưới sau khi giết người,” Tạ Cát Tường như suy tư gì nói, “Phụ thân ta có nói, một ít kẻ giết người liên hoàn không khống chế được đam mê cùng vọng tưởng của mình, người chết đối với bọn họ mà nói, chỉ là công cụ đạt thành vọng tưởng, cũng không phải sánh ngang địa vị người sống.
”
Triệu Thụy ở Nghi Loan Tư cũng từng gặp dạng thủ phạm giết người như nghóe này, những người này chỉ cần không bị bắt, bọn họ sẽ không khống chế được tiếp tục giết người, đối với những người khác căn bản không có chút nào đồng tình.
“Bọn họ không coi mạng người ra gì, chỉ cần hợp nhãn, bất luận có bao nhiêu khó khăn đều phải giết cho bằng được.
”
Tựa như Ngô Chu thị, không biết vì sao nửa đêm đi ra khỏi nhà, chạy tới từ đường gặp mặt hung thủ, mà người chết ở Kim gia này, khẳng định còn khó xuống tay hơn cả Ngô Chu thị.
Nguyên cái Kim trạch chiếm nửa con phố, một bên là hàng xóm láng giềng gần kênh đào, chỉ có một bến tàu nhỏ có thể thông hành, một bên là tường lớn bao quanh, vừa nhìn liền thấy đó là nhà cao cửa rộng.
Gia đình như vậy, muốn trà trộn vào rất khó, căn bản không thể tùy tiện ra vào.
Ngay cả xe ngựa của Cao Đào Tư cũng phải dừng ở chỗ đăng ký tại cửa lớn, lúc này mới được dẫn đến chuồng ngựa phía trước.
Triệu Thụy xuống xe ngựa trước, xoay người đỡ Tạ Cát Tường xuống dưới.
Bên ngoài xe ngựa đã có vài người Kim gia đang chờ sẵn.
Đi đầu chính là một nam tử trung niên ba mươi bốn mươi tuổi, phía sau hắn có một phụ nhân trung niên, và một vị thiếu gia trẻ tuổi, cho dù sau này hắn có làm chức vụ quản sự, cũng không đảm đương nổi việc nhà.
Triệu Thụy không mặc quan phục, cũng không báo ở nha môn nào, nhưng nam tử trung niên lại kêu rành mạch tên húy của hắn: “Triệu đại nhân, trời nóng nực còn phải phiền ngài chạy đến đây một chuyến, thật sự băn khoăn, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu toàn, xin ngài thứ lỗi.
”
Nam tử trung niên trực tiếp tự giới thiệu: “Đại nhân, ta là lão tam Kim gia, ta tên Kim Trạch Phong, chuyện trong nhà đều do hai vợ chồng chúng ta xử lý, nhưng hôm nay xảy ra án mạng cỡ này, đại ca ta cũng đã gấp gáp trở về, đã ở trước từ đường chờ đại nhân.
”
Kim gia kinh doanh thịnh vượng, nhân khẩu trong nhà cũng nhiều, bất quá so với các gia chủ Kim gia đời trước, lão thái gia hiện nay là người nhìn xa trong rộng, phân chia các công việc kinh doanh vốn có cho mỗi nhi tử, ngoại trừ trong vòng ba đời không thể phân gia, việc buôn bán muốn làm đều có thể làm.
Kể từ đó, các nhà cũng coi như hòa thuận.
Chỉ có tam lão gia Kim Trạch Phong khi còn nhỏ bị thương chân, đi lại khó khăn, nên ở lại nhà chính xử lý công việc vặt, các nhà khác cũng đều còn cho chút mặt mũi.
Mấy việc này, hồ sơ Nghi Loan Tư đều ghi chép rất rõ ràng.
Triệu Thụy gật gật đầu, cũng rất khách khí: “Tam lão gia có lễ, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
”
Đoàn người rất nhanh đã bắt đầu khởi hành, thiếu gia trẻ tuổi phía sau tam lão gia lập tức tiến lên, đỡ cánh tay tam lão gia.
Kim Trạch Phong dùng quải trượng cũng có thể miễn cưỡng bước đi, nhưng nếu có thêm người đỡ, sẽ đi nhanh hơn chút ít.
Hắn khập khiễng đi theo sau Triệu Thụy, cũng rất khách khí gật gật đầu với Tạ Cát Tường: “Thôi quan đại nhân, chào.
”
Tạ Cát Tường cũng chào hỏi hắn, Kim Trạch Phong lập tức nói: “Triệu đại nhân, Tạ thôi quan, chuyện hôm nay là như vầy.
”
Hắn xử lý công việc vặt ở nhà, không ai hiểu việc trong nhà hơn hắn, Kim Trạch Long đặc biệt sắp xếp hắn tới đón tiếp đại nhân Cao Đào Tư, chính là để hắn trình bày cụ thể và tỉ mỉ tình hình hiện tại.
Trong lòng Kim Trạch Phong rất rõ ràng, hắn nhanh chóng trình bày rõ ràng sự việc.
Từ đường Kim gia vốn không giống từ đường Ngô thị, từ đường nhà bọn họ có hai gian trong ngoài, bởi vì tộc quy nghiêm ngặt, ngày thường tộc nhân và hạ nhân không được tùy ý ra vào, bởi vậy người chết ở từ đường Ngô thị đã được người phát hiện trong buổi sáng, còn vị ở Kim gia này, tới buổi chiều mới được một lão ma ma đi vào quét tước nhìn thấy.
Kim Trạch Phong thở dài nói: “Đại nhân có điều không biết, từ đường Kim gia chúng ta thường không mở cửa trong, hôm nay nếu lão ma ma không phát hiện cửa trong đã bị mở ra một khe hở, bên trong lộ ra chút ánh sáng, cũng sẽ không phát hiện ra nhị nha đầu chết trong đó.
”
Hắn vừa nói vừa giải thích: “Nhân khẩu Kim gia, có lẽ đại nhân đã điều tra rõ ràng, cô nương thế hệ tiếp theo tổng cộng có tám người, nhị nha đầu là cô nương nhà đại ca ta, năm nay mới vừa tròn mười tám, cũng mới vừa định hôn sự, là cô nương xuất sắc nhất trong nhà.
”
Vừa rồi Tô Thần chỉ nói Kim gia có người chết, đợi cho đến Kim gia, thông qua lời kể của Kim Trạch Phong, bọn họ mới biết thì ra người chết là nhị tiểu thư.
Gia đình như vậy, cô nương chưa xuất giá đột nhiên uổng mạng, còn bị trang điểm thành dáng vẻ kia, tất nhiên sẽ rất cẩn thận, không muốn lan truyền ra bên ngoài.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường đều hiểu rõ cách làm này, chỉ nói: “Nhờ tam lão gia nói rõ cho.
”
*** Truyện chỉ đăng tại .
wattpad.
com/user/nhamy111***
Kim Trạch Phong liền nói: “Nhị nha đầu là cô nương xuất sắc nhất trong nhà của chúng ta, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều thông, bộ dáng xinh đẹp, thêm tính tình dịu dàng, tình cảm giữa bọn tỷ muội cũng rất hoà thuận, trước đó nhà Định Quốc Công mở tiệc thưởng xuân, mấy nha đầu nhà của chúng ta đều được mời đi, cuối cùng Định Quốc Công phu nhân nhìn trúng nhị nha đầu, chưa được một tháng sau đã tới hạ sính, hai nhà còn đang chọn ngày lành.
”
Nhị tiểu thư có nhân duyên tốt như vậy, nhưng người lại chết trẻ, thực