Ngô Đại Quang không ngờ mình bố trí triệt để như vậy, cuối cùng lại thua trong tay đồng bọn.
Hắn ngốc lăng đứng ở kia, một câu cũng nói không nên lời, cả người đều vô cùng hoảng hốt.
Tạ Cát Tường mở cái hộp của Nhan ma ma ra, từ bên trong lấy ra năm phong thư.
Quan viên tại trạm dịch Đại Tề đông đúc, làm việc cũng rất ổn thỏa, mỗi một phong thơ đưa tới trạm dịch, toàn bộ đều sẽ được đóng dấu bưu kiện ngày hôm đó.
Dấu bưu kiện trên thư từ qua lại giữa Nhan ma ma và Ngô Đại Quang, bắt đầu từ hai tháng trước, ước chừng nửa tháng một phong thư, cho đến ngày nay vừa vặn bốn phong.
Dấu bưu kiện trên mỗi một phong thư, đều có chữ Lục Lí Bảo, nghĩa là phát ra từ trạm dịch Lục Lí Bảo.
Tạ Cát Tường giơ mấy phong thư kia lên, nhìn về phía Ngô Đại Quang: "Ngô Đại Quang, ngươi cũng biết mỗi một phong thơ này, đều là chứng cứ ngươi liên hợp giết người?"
Sao Ngô Đại Quang lại không biết?
Cho nên mỗi lần hắn đi gửi thư, đều che đậy mình kín mít, hơn nữa cũng đều thừa dịp có việc đi Lục Lí Bảo mới ghé trạm dịch, ngày thường căn bản sẽ không đi theo hướng bên đó.
Thậm chí sau mỗi lần nhận được tin tức Nhan ma ma, hắn đều cẩn thận thiêu hủy nó, một chút dấu vết đều không lưu lại.
Rõ ràng vì không có thời gian giết người, vì án mạng không có liên quan đến mình mới chấp nhận hợp tác như thế, nhưng cuối cùng cũng bởi vì hợp tác mới để lại chứng cứ mấu chốt.
Ngô Đại Quang đứng ở kia, suy sụp tinh thần.
Lý Tố Mai ngồi trên ghế gỗ, nàng ngửa đầu nhìn trượng phu mình, rốt cuộc nghẹn ngào ra tiếng.
"Chàng tội tình gì làm vậy chứ!.
"
Nàng nhẹ nhàng nắm chặt vạt áo trượng phu, tựa hồ sợ hắn cứ như vậy biến mất không thấy.
"Không có hài tử, tốt xấu gì ta vẫn còn có chàng, hiện tại như vậy, ta phải sống sao đây?" Lý Tố Mai nghẹn ngào đến mức không thể kiềm chế.
Mắt Ngô Đại Quang đỏ bừng, hắn không dám nhìn Lý Tố Mai, ngược lại cúi đầu hung hăng nhìn đôi phụ mẫu đang trầm mặc kia.
"Ta vì sao như thế? Còn không phải do bọn họ ép?" Thanh âm Ngô Đại Quang sắc bén.
"Từ nhỏ đến lớn, trong nhà có cái gì đều phải cho đệ đệ trước, đúng, ta là trưởng tử, ta vốn nên chịu thua thiệt, ta không hề oán hận.
"
"Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, ngay cả chịu thiệt cũng cần thực lòng, hơn nữa đơn thuần chịu thiệt cũng có vẻ bé nhỏ không đáng kể, chẳng lẽ ta phải đối tốt với hắn gấp trăm ngàn lần nữa, mới có thể hài lòng bọn họ?"
"Ta phải làm ruộng, đến Nam Giao dọn hàng, kiếm tiền, để nuôi sống cả cái nhà này.
Còn hắn, vì sao hắn thì có thể đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm? Rõ ràng đều là nhi tử, chỉ có ta nhất định phải chịu cực khổ.
"
"Cái này thì cũng thôi đi, ai kêu ta là trưởng tử, ai kêu ta sinh ra đã có một đệ đệ như quỷ đòi nợ này," Ngô Đại Quang nói, "Nhưng bọn họ ngàn không nên vạn không nên, hại nàng, hại con của chúng ta.
"
"Từ nhỏ ta đã thích nàng, ngay cả Tam muội đều biết, lòng ta coi trọng nàng đến nhường nào, đời này ta mộng tưởng nhất chính là có thể cùng nàng cử án tề mi, có thể con cái đầy nhà, nhưng nương ta không thích nàng, cảm thấy nàng nhu nhược vô lực, không thể giống như ta bán mạng thay cho đệ đệ.
"
Lời này nghe qua khiến người rất khổ sở.
Đại Tề đi đến hôm nay, bá tánh rất giàu có, mỗi nhà nuôi dạy ba đứa con hay năm đứa con kỳ thật không thành vấn đề.
Các nhà giống như Ngô gia chỉ có hai nhi tử một nữ nhi, ngược lại cũng coi như số ít.
Làm phụ mẫu tuy cũng có bất công, nhưng cũng luôn có mức độ, mặc dù thiên vị một vài đứa trong số đó, những đứa khác cũng đều là cốt nhục giứt ruột đẻ ra, sao có thể đối xử như kẻ thù.
Phụ mẫu Ngô gia như vậy, Ngô Đại Quang có thể chịu đựng đến ngày hôm nay không phân gia, cũng là chuyện lạ.
Ngô Đại Quang lạnh lùng nhìn phụ mẫu ruột của mình, nói: "Bọn họ không cho ta cưới, ta tự mình liều mạng kiếm tiền cũng tích cóp được đủ sính lễ, rốt cuộc cưới được nàng về nhà, chỉ là ta không nghĩ tới, ta một lòng nhiệt huyết và tràn đầy vui mừng, đều thành cái cớ tốt nhất để bọn họ khinh nhục nàng.
"
Ngô Đại Quang nói như thế, tựa hồ muốn phun ra máu: "Từ ngày nàng vào cửa, toàn bộ việc trong nhà cơ hồ đều đè nặng trên người một mình nàng, thậm chí đến xiêm y hai phu thê Đại Lượng, cũng muốn để nàng giặt, nhưng nàng vì ta, chưa bao giờ nói một câu khổ, luôn khuyên ta nhịn một chút, chờ về sau có hài tử, chúng ta phân gia ra riêng sống một mình.
"
"Ta không biết có phải những lời này bị Chu Tử Quyên nghe được hay không, cũng không biết có phải bởi thế khiến cho đệ đệ sợ hãi, mới khiến bọn họ ra tay tàn nhẫn độc ác lúc ấy không.
"
Sắc mặt Ngô Đại Lượng thảm hại, hô: "Đại ca, ta không phải! ! "
Nhưng Ngô Đại Quang căn bản không để ý tới hắn, hắn chỉ muốn nói với mọi người, hắn tuyệt đối không phải người lòng lang dạ sói, thê tử hắn cũng là người bị hại trong vụ án này.
Ngô Đại Quang cúi đầu lau lau nước mắt, không hề nhìn phụ mẫu, cũng không nhìn thê tử đang thất thanh khóc rống, hắn rất bình tĩnh nói: "Các ngươi ngoài miệng nói, Chu Tử Quyên sinh hài tử sẽ cho Tố Mai nuôi, về sau cho ta dưỡng lão lo hậu sự, nói đến cùng, còn không phải muốn để hai phu thê chúng ta ở lại cái nhà này, tiếp tục bán mạng cho các ngươi?"
"Tố Mai mất đi một hài tử, nhưng lại rất tinh tế, Chu Tử Quyên mới vừa có thai Tố Mai đã biết, thậm chí còn vui mừng cho nàng.
"
"Nhưng ta không vui, ta hận không thể cho cả nhà bọn chúng chết hết, mới có thể giảm bớt oán hận cho hài tử chưa ra đời của chúng ta.
"
"Nàng ta không có thai, ta cũng muốn giết nàng ta, nàng ta có thai càng như dệt hoa trên gấm," Ngô Đại Quang cúi đầu, nhìn về phía đệ đệ của mình, "Đại Lượng, khi ngươi biết vợ con ngươi đều đã chết, ngươi có tâm tình gì, có giống lúc ấy ngươi khuyên ta không, người một nhà nói với nhau một câu thì xí xóa hết.
"
"Ngươi có thể bỏ qua không?"
Không bỏ qua được, Ngô Đại Lượng quỳ gối ở kia, cả người đều khóc đến mức sắp ngất xỉu.
Cả đời này, hắn đều không thể quên một màn ngày hôm nay.
Ngô Đại Quang nói xong, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn cuối cùng nói: "Ta làm hết thảy mọi chuyện không phải vì Tố Mai, cũng không phải vì hài tử, ta chỉ vì bất bình của mình, phát tiết tất cả ủy khuất bao nhiêu năm qua của ta mà thôi.
"
Đến cuối cùng, hắn ôm hết thảy về trên người mình.
"Tố Mai," Ngô Đại Quang nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai thê tử, "Ta đã giết người, đã phạm pháp, không còn sống được mấy ngày nữa, chúng ta hòa li đi.
"
Lý Tố Mai kinh ngạc ngẩng đầu, nước mắt trên mặt giấu cũng không được, hiện ra toàn bộ trước mặt mọi người.
Nàng thật sự rất nhu nhược, cũng giống như đóa hoa sen trắng tinh, trên mặt Lý Tố Mai, Tạ Cát Tường không nhìn ra bao nhiêu oán hận, ngược lại chỉ có kinh hoảng thất thố.
Ngô Đại Quang phạm vào giết người trọng tội, sẽ có kết cục gì, đã từng đọc sách nên nàng rõ ràng hơn bất luận kẻ nào.
"Ta không! ! " Lý Tố Mai túm thật chặt vạt áo Ngô Đại Quang, thanh âm đứt quãng, nghẹn ngào đến cực điểm.
Ngô Đại Quang cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve đôi bàn tay bởi vì dùng sức mà nổi gân xanh của nàng, sau đó từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn, lau khô nước mắt trên mặt thê tử.
"Tố Mai, nghe lời, nàng luôn luôn nghe ta, lần này cũng sẽ không làm ta khổ sở, có phải hay không?"
Lý Tố Mai chỉ lắc đầu, một câu cũng không nói nên lời.
Ngô Đại Quang ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn về phía Tạ Cát Tường, cuối cùng ánh mắt hắn dừng trên mặt Triệu Thụy: "Đại nhân, thảo dân tự biết có tội, không xứng làm chồng người khác, tự xin hòa li cùng thê tử, từ đây nam cưới nữ gả, không liên quan với nhau.
"
Ở đây mọi người đều rõ ràng, Ngô Đại Quang bị bắt, Lý Tố Mai ở lại Ngô gia tuyệt đối không thể sống được, Ngô Đại Quang đao sắc chặt đay rối, vì thê tử trải con đường tốt cho tương lai.
"Nếu hai người các ngươi không dị nghị, tiếp theo sẽ có hôn cục ở Hộ Thành Tư lại đây giải trừ hôn sự cho các ngươi.
"
Triệu Thụy nói những lời này, xem như cho Ngô Đại Quang an ủi.
Ngô Đại Quang vui mừng cười cười, hắn ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn về phía Lý Tố Mai.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều không thể có được món đồ mình yêu thích, chỉ có một người như vậy, hắn giấu thật cẩn thận trong lòng, đợi tới lúc hắn trưởng thành, rốt cuộc có thể phản kháng phụ mẫu, mới dùng hết toàn lực cưới nàng trở về.
Hắn vốn cho rằng, hai người yêu nhau như thế, có thể có một tương lai đầy tươi đẹp.
Đáng tiếc, hắn không cách nào lựa chọn phụ mẫu, không cách nào thay đổi xuất thân, càng không có cách tránh thoát vận mệnh.
Lý Tố Mai tuy rằng cũng rất mảnh khảnh, nhưng nàng vừa phóng khoáng lại khỏe mạnh, bên môi luôn treo nụ cười, giống như hồng mai vào đông, nhẹ nhàng mà mỹ lệ.
Hắn cũng không nhớ rõ, nàng đã bao nhiêu lâu không nở nụ cười.
Hắn lấy ý nghĩ cá nhân của bản thân, tước đoạt nụ cười của nàng, hiện