Editor: March PhạmBeta: An HiênTrác Sở Duyệt làm nghề thiết kế nội thất được hai năm, đây không phải lần đầu tiên cô gặp phiền toái.
Khách hàng lần này là một cặp vợ chồng, họ yêu cầu thiết kế kiểu hiện đại tối giản dành cho gia đình hai người, không cần cân nhắc đến trẻ em. Từ số lượng phòng để đề ra phương án, thiết kế bản vẽ, tìm nguyên vật liệu, vân vân… mất cả tháng trời, sau đó tiến hành thi công thì cũng mất hai tháng.
Chạng vạng tối mùa hè, cô xuống xe rồi ghé vào một cửa hàng tiện lợi.
Cửa kính tự động của cửa hàng tiện lợi vừa mở ra thì cô nhận được điện thoại của sếp mình, anh ta báo với cô rằng cô vợ khách hàng có thai.
Trác Sở Duyệt hơi tức giận, “Anh ta bảo mình là Dink.” (1)
(1) Dink là từ viết tắt của cụm Dual Incomes, No Kids. Thu nhập kép, không có con (DINK) là một cụm từ tiếng lóng cho một hộ gia đình trong đó có hai thu nhập và không có con.
“Ai cơ?”
“Anh Cao.” Khách hàng nam của dự án này.
“Cô phải thường xuyên giữ liên lạc với vợ anh ta chứ.”
Trác Sở Duyệt càng tức hơn, “Cô ta không hề liên lạc với em.”
“Ai bảo cô không có việc gì cũng đi cười với chồng người ta.” Anh ta trêu chọc.
“Em cười thôi cũng sai sao?”
“Cô nghĩ xem, tôi không thích phụ nữ mà lúc cô cười vẫn cảm thấy rất xinh đẹp.” Anh ta nghiêm túc nói, “Có trời mới biết anh ta và vợ anh ta hiểu nụ cười của cô như thế nào.”
Từ nhỏ Trác Sở Duyệt đã rất hay cười, bởi vì cô phát hiện chỉ cần làm một việc rất đơn giản là cười thì cô có thể đạt được nhiều thứ, người khác cũng đối xử nhiệt tình với cô hơn.
“Đàn ông sẽ suy nghĩ lan man bởi vì một cô gái hay cười với mình sao?” Cô hỏi.
Anh ta đáp, “Hầu hết đàn ông đều là những sinh vật vô cùng tự tin.”
Một lúc lâu sau cô vẫn chưa trả lời, anh ta hỏi, “Giận rồi hả?”
Anh ta tiếp tục bổ sung một câu, “Tôi nói linh tinh thôi, đây không phải là vấn đề của cô…”
Trác Sở Duyệt kẹp điện thoại lên vai, vội vã nói: “Không phải, em đang bận trả tiền.”
Cô muốn mua sandwich nhưng lại đang gọi điện thoại nên cô dứt khoát thanh toán bằng tiền mặt.
“Đừng nghĩ về chuyện này nữa, đêm nay phải sửa thêm một phòng cho em bé để sáng mai qua đó sắp xếp.”
“Em biết rồi.”
Cô cúp điện thoại rồi đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cách đó không xa là khu dân cư.
Trở về căn hộ nhỏ nơi cô đang ở trọ, Trác Sở Duyệt cất sandwich vào tủ lạnh rồi đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Ngồi xuống trước bàn làm việc, cô ngẩn ra một lúc vẫn không muốn ăn, liếc nhìn màn hình laptop đang ở trạng thái nghỉ, bản phác thảo bày la liệt trên bàn, trong lòng vô cùng buồn bực.
Cô lẳng lặng ngồi đó rất lâu, đang định xuống tầng tản bộ thì nhận được một tin nhắn.
Trần Thi Mẫn: “Tối nay có hẹn không?”
Trần Thi Mẫn là bạn thân cùng trường đại học với cô, sau khi tốt nghiệp lại làm việc chung một thành phố nên quan hệ của hai người càng thêm thân thiết.
Trác Sở Duyệt quyết định nhận kèo đi ăn, cô kéo rèm cửa thì thấy trời đã tối, mưa rơi lất phất lên kính thủy tinh.
Cô thay sang chiếc quần jean và áo thun thoải mái, tùy tiện chải tóc rồi xịt nước hoa Jean Paul, tắt điều hòa lẫn đèn xong đi ra ngoài.
Sau khi đứng chờ vài phút ở dưới khu chung cư thì chợt có ánh đèn xuyên qua màn mưa, một chiếc ô tô chạy đến trước mặt cô.
Cô lập tức ngồi vào sau xe.
Tài xế quay lại xác nhận với cô: “Khách sạn Phú Tinh, đường Kiến Quốc phải không?”
“Vâng.”
Trần Thi Mẫn chỉ nói ở tầng ba khách sạn, không nói là nhà hàng nào.
Cho đến khi Trác Sở Duyệt nhìn thấy nhà hàng nổi tiếng Le 20 fevrier.
Cô sững sờ.
Nhân viên phục vụ dẫn cô đến ghế sô pha đối diện với cửa sổ sát đất.
Trần Thi Mẫn đã đến được một lúc, đèn chùm treo trong nhà hàng hơi tối nhưng cô ấy vẫn thấy rõ cô gái đang đi về phía mình.
Khí chất của Trác Sở Duyệt rất xuất chúng, có lẽ chuyện này liên quan đến việc mẹ cô là một nghệ sĩ múa.
Dáng người cô rất thon thả, tuy chiều cao trung bình nhưng nhìn khá mảnh khảnh, mặc bừa một chiếc áo thun rộng thùng thình cũng không giống mặc đồ ngủ, có cảm giác như đây là một sự đẹp đẽ bẩm sinh vậy.
Trần Thi Mẫn nhìn cô từ trên xuống dưới, căm giận nói: “Cậu lại gầy đi rồi!”
Trác Sở Duyệt mỉm cười ngồi xuống, túm gọn mái tóc dài gợn sóng kéo sang một bên vai.
Trần Thi Mẫn đứng lên, gấp gáp hỏi: “Tớ có gầy không?”
Trần Thi Mẫn có gương mặt tròn trịa khiến người ta xúc động muốn giơ tay ra nựng, dáng người khỏe mạnh và cân đối, hoàn toàn không béo nhưng cũng không được gầy như cô ấy mong muốn.
“Muốn nghe tớ nói thật hay nói dối nào?”
Cô nàng nản lòng ngồi xuống, lại không cam lòng nói: “Đến quầng thâm của tớ cũng bé đi rồi cơ mà.”
“Chất lượng giấc ngủ của cậu tốt, tớ thì ngủ không ngon nên gầy thôi.”
“Cậu hết bận chưa?”
Trác Sở Duyệt cầm cốc nước, “Ít nhất phải ba tháng nữa.”
“Người khác đi làm tính theo giờ còn cậu thì tính theo tháng, sớm muộn gì cơ thể cũng không chịu nổi.”
Nhân viên phục vụ đưa menu lên, “Đây là menu bữa tối của chúng tôi.”
Chỉ có hai loại phần ăn, đầu tiên là món mặn sau đó đến món ăn ngọt. Hai người không suy nghĩ gì nhiều, chọn mỗi loại một món.
Nhân viên phục vụ hỏi hai người có kiêng ăn gì không rồi đưa menu rượu ra, “Đây là rượu của chúng tôi, hai vị có dùng thêm không ạ?”
Trần Thi Mẫn hỏi: “Món chính có thịt bò không?”
“Có thịt bò Nhật Bản ạ.”
“Vậy gọi rượu vang đỏ đi.” Trần Thi Mẫn ngẩng đầu nhìn cô, “Rượu vang đỏ rất hợp với thịt bò, cậu thấy thế nào?”
Trác Sở Duyệt gật đầu, “Được đấy.”
Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng nói: “Hai người có thể tham khảo loại này, đây là loại rượu vang khá thích hợp với phụ nữ.”
Chọn rượu xong, nhân viên phục vụ rời đi.
Trác Sở Duyệt tiếp tục đề tài vừa rồi, “Thật ra thỉnh thoảng tớ mới làm thêm giờ thôi, thời gian nghỉ ngơi cũng không ít. Lúc đi học, ngày nào tớ cũng buông thả không tập trung, thiếu rèn luyện nên bây giờ không chịu được chút áp lực nào.”
Trần Thi Mẫn nói: “Cho nên cậu hãy đến làm cho công ty của bố tớ như tớ đi, không cần làm gì cả, không muốn đi làm thì xin nghỉ phép là được, vẫn được trả lương.”
Nhân viên phục vụ trở lại, thành thạo dọn món ăn lên bàn, cũng mang theo một chai rượu vang.
Trác Sở Duyệt nghĩ đến điều gì đó, cười hỏi: “Đến tối còn có có thể sống mơ màng với nhau chứ?”
“Ừ, giống như lúc chúng ta đi học ấy, cực kỳ vui vẻ!”
“Đợi tớ không thể chịu đựng được nữa thì sẽ thử xem xét.”
Khai vị với món súp lạnh anh đào và hạt dẻ cười, mỗi món ăn