Editor: March PhạmBeta: An HiênMấy ngày nay bố cô bận đi công tác ở tỉnh ngoài, cũng may là ngày mai ông sẽ về.
Trác Sở Duyệt gõ cửa phòng sách, cô bưng tách trà, cẩn thận bước vào phòng rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn của bố cô.
Ông chỉ liếc cô một cái, nghe cô bày tỏ ý kiến muốn Lương Minh Hiên dạy tiếng Anh cho mình.
Sau một đêm chuẩn bị kĩ càng, lời lẽ của cô ngày càng trôi chảy.
Trác Khải Chấn định từ chối nhưng lại nhớ đến chuyện gần đây ông vẫn luôn vỗ ngực tự xưng mình là người tiến bộ trước mặt người ngoài, còn nói bản thân cùng phe với bọn trẻ, không phải loại gia trưởng cổ hủ.
Lương Minh Hiên không chỉ nói giọng Anh – Mỹ chuẩn mà còn có giọng Oxford rất tuyệt vời, cực kỳ thích hợp dạy tiếng anh cho cô.
Kết quả đúng là không làm Trác Sở Duyệt thất vọng.
Bố cô bàn bạc với Lương Minh Hiên, thứ tư hàng tuần, sau khi tan học Trác Sở Duyệt sẽ gặp anh để học tiếng Anh, nếu ngày nào anh bận thì cô sẽ không đến làm phiền.
Lương Minh Hiên hơi do dự, anh không có kinh nghiệm làm giáo viên, chỉ đồng ý hướng dẫn cho cô trong một khoảng thời gian ngắn, nếu cô cảm thấy không ổn thì có thể mời gia sư khác.
Tan học đúng vào giữa trưa, chính là thời điểm người ta đói bụng nhất.
Trác Sở Duyệt đến nhà anh rồi bắt đầu gọi món.
Hóa ra mục đích của cô không phải tới học tiếng Anh mà là để ăn chực, anh không biết nên khóc hay cười nữa.
Lương Minh Hiên không ngại việc trên bàn ăn có thêm một bộ bát đũa, điều này cũng làm giảm áp lực cho anh nếu mình không dạy được cô.
Nhưng trong quá trình giảng dạy anh phát hiện trình độ tiếng Anh của cô kém hơn cả tưởng tượng.
Lương Minh Hiên nhíu mày, “Thứ năm tan học xong cháu cũng tới đây đi.”
Trác Sở Duyệt sững sờ nhìn anh nhưng nhớ đến đồ ăn anh làm thì vui vẻ đồng ý.
Thứ sáu được tan học sớm, cô đến nhà anh mà không báo trước.
Lương Minh Hiên mở cửa, một gương mặt ngây thơ sáng ngời đong đầy niềm vui xuất hiện trước mặt anh.
Cô không gọi anh là Minh Hiên hay Dennis mà vẫn luôn là, “Lương Minh Hiên.”
“Tan học rồi hả?”
“Đúng ạ, chiều thứ sáu cháu chỉ học có hai môn thôi.”
Trác Sở Duyệt thành thạo thay giày rồi bước vào nhà, chợt trông thấy mấy hộp quà bên cạnh ghế sofa.
Cô hỏi, “Có ai đến đây hả chú?”
Anh gật đầu, “Đến nói chuyện.”
Trác Sở Duyệt ném cặp sách sang một bên, ngồi xuống ghế sofa rồi chỉ tay vào mấy hộp quà, “Cháu mở quà cho chú được không ạ?”
Lương Minh Hiên nở nụ cười, lên tiếng trêu chọc, “Làm phiền cháu rồi.”
Lúc này Lương Minh Hiên vẫn chưa có dáng vẻ già dặn của bậc cha chú mà chỉ là một người bạn trưởng thành đầy quyến rũ.
Nhận được sự cho phép, cô nhanh chóng mở hộp quà ra, bên trong là hai chai rượu vang đỏ, hai chiếc ly thủy tinh đế cao, nhưng thứ thu hút cô là một hộp kẹo nhỏ.
Trác Sở Duyệt ngồi xuống dưới thảm, mở hộp kẹo ra và nhón tay lấy một viên kẹo vị cam.
Anh bảo, “Vẫn còn khá sớm, cháu làm bài tập đi.”
“Vâng ạ.” Cô bày sách vở ra thì mới để ý thấy trên bàn trà có một ly rượu whisky.
Những viên đá trong ly nhô đỉnh nhọn lên trên mặt nước giống như núi băng giữa vùng biển màu vàng vậy.
Lương Minh Hiên cầm bao thuốc lá và bật lửa rồi đứng dậy, nói, “Cháu làm bài trước đi.”
Anh bước ra ban công.
Ở ban công có một bộ bàn ghế, anh ngồi xuống chiếc ghế mây, châm điếu thuốc rồi nhìn ra tòa nhà bên ngoài.
Trác Sở Duyệt sợ anh phát hiện ra mình không nghiêm túc làm bài tập nên cố gắng nhìn bàn trà một cách chăm chú.
Sau đó cô nhìn chằm chằm vào ly rượu đến nỗi ngây người, sau đó dùng ngón trỏ của mình chọc mấy viên đá trong ly, phần rượu màu vàng ở bên trong dâng lên, cô vội lấy ngón tay ra bỏ vào miệng.
Trác Sở Duyệt quên rằng trong miệng còn đang ngậm kẹo.
Rõ ràng Whishky và kẹo vị cam đều cùng cho vào miệng, còn có màu sắc giống nhau nhưng khi pha trộn lại tạo nên một hương vị tinh tế rất kỳ lạ.
Một lúc sau, Lương Minh Hiên từ ban công đi vào hỏi thăm tiến độ làm bài tập của cô.
Cô thành thật trả lời, “Cháu chưa viết xong.”
“Vậy khi nào cháu phải nộp bài?”
“Thứ ba ạ.”
Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi, “Chúng ta đi ăn thịt nướng nhé?”
Trác Sở Duyệt vui vẻ gật đầu.
Đường cái đang cực kỳ tắc, cũng may là bọn họ chọn đi bộ.
Lương Minh Hiên dẫn cô vào một quán cơm được trang trí vô cùng đơn giản. Bác đầu bếp già đang cầm dao cắt thịt nướng bên trong cửa kính, ngoài cửa đã có người xếp hàng.
Trác Sở Duyệt tò mò đọc thực đơn, trước kia nơi mà cô ăn cơm thường là ở nhà hoặc nhà hàng lớn, chưa bao giờ tới quán cơm nhỏ đến nỗi mỗi bàn phải ngồi sát nhau như thế này, mọi thứ đều rất mới mẻ đối với cô.
Món cơm thịt nướng bọn họ gọi nhanh chóng được bưng lên, trên đĩa chỉ có thịt nướng được cắt thành từng miếng và cơm, trông khá đơn giản sơ sài. Ngoài ra còn có thêm đĩa rau và một bát canh.
Cô múc một thìa cơm cho vào miệng ăn, sau đó vô cùng kinh ngạc.
Lương Minh Hiên mỉm cười.
Lúc bước ra khỏi quán cơm nhỏ thì trời đã tối.
Trên đường có khá nhiều cửa hàng bán trái cây, sách báo, cũng có cửa hàng trang sức vàng bạc đá quý, cửa hàng quần áo dành cho nữ và nổi bật nhất là những chiếc xe hơi bóng loáng.
Đi dạo nhất định phải tán gẫu, mà lúc này Trác Sở Duyệt còn nhỏ tuổi nên chỉ quan tâm đến chuyện tình cảm.
“Vì sao chú chia tay bạn gái cũ ạ?”
Anh đáp, “Quan điểm về tình yêu của tôi và cô ấy không giống nhau.”
Ánh mắt cô đầy khó hiểu.
Lý do chia tay mà bây giờ cô có thể hiểu được là không thích nhau nữa hoặc anh đã thích người khác và khiến tôi phải đau khổ.
Lương Minh Hiên giải thích, “Cô ấy là kiểu người thích thử thách, kể cả trong chuyện tình cảm, lúc nào cô ấy cũng mong muốn sự phấn khích và vui vẻ, mà tôi lại chú trọng việc hai người phải bình yên thoải mái khi ở bên nhau.”
Thật khó hiểu, cô hỏi tiếp, “Nghĩa là sao ạ?”
Anh bật cười thành tiếng: “Khi nào cháu trải qua rồi thì sẽ hiểu.”
Cô cảm thấy rất chán nản, “Trường cháu không có học sinh nam.”
“Bây giờ cháu cũng đừng nghĩ đến chuyện này nữa.”
“Vậy lúc nào cháu mới có thể nghĩ đến ạ?”
Lương Minh Hiên suy nghĩ rồi đáp, “Lúc nào học giỏi tiếng Anh.”
“Học giỏi tiếng Anh thì có thể yêu đương, nếu cháu không yêu đương thì không cần học tiếng Anh đúng không ạ?”