Editor: March PhạmBeta: An HiênThời gian Trác Sở Duyệt đi du lịch rất ngắn, cô cảm thấy khá thỏa mãn khi mỗi ngày đều tiếp thu những điều mới lạ, càng không thể đợi được mà muốn chia sẻ kiến thức của mình với người khác.
Vì vậy, cô ôm một đống đồ lưu niệm lớn đến trước cửa nhà Lương Minh Hiên rồi lấy mũi chân đá cánh cửa ra.
Cửa vừa mở, cô đưa một chồng quà cho anh rồi cười hớn hở.
Trác Sở Duyệt đi lướt qua người đang ôm một đống quà và bước vào nhà, rõ ràng căn nhà đã to hơn.
Quan sát xung quanh thì thấy đồ đạc được trang trí rất ít nên mới có cảm giác phòng ốc rộng rãi.
Lương Minh Hiên chuyển hết quà vào phòng, anh quan sát từng món một rồi đặt chúng lên bàn. Trác Sở Duyệt sững sờ hỏi, “Chú định dọn nhà ạ?”
Anh quay đầu lại, khó hiểu đáp, “Không.”
Trác Sở Duyệt lại nhìn quanh một vòng. Thì ra là không thấy đồ dùng của Nghê Tuyết nữa.
Cô đi tới bàn trà, cúi đầu rót cho mình một cốc nước rồi cẩn thận hỏi, “Hai người cãi nhau ạ?”
Anh bình tĩnh trả lời, “Bọn tôi chia tay rồi.”
Trác Sở Duyệt sửng sốt, cô quá tò mò đến nỗi không nhịn được mà hỏi, “Tại sao vậy chú?”
Lương Minh Hiên không trả lời, anh mở một hộp quà ra, bên trong là chiếc hộp nhỏ mang phong cách cổ xưa, anh hỏi, “Đây là cái gì vậy?”
“Mực đóng dấu ạ.” Cô mở chiếc hộp ra giải thích cho anh, “Cháu thấy các ông chủ ở đấy bán đồ rất nhiệt tình, chỉ có người bán mực đóng dấu là siêu lạnh lùng nên cháu mới mua nó.”
Anh cười, “Trông cũng rất tốt, tôi sẽ thử xem sao.”
Trác Sở Duyệt uống nước mà không thấy mùi vị gì, bắt đầu nhớ đến các món nước dinh dưỡng của Nghê Tuyết, cô lầm bầm, “Cháu còn tưởng hai người sẽ kết hôn chứ.”
Biết mình không trốn thoát được đề tài này, Lương Minh Hiên thở dài rồi nói, “Cô ấy không mong tôi tiếp tục làm về ngành ẩm thực mà muốn tôi quay lại kinh doanh bất động sản. Trong chuyện này, hai người chúng tôi không đồng quan điểm, hơn nữa tôi một lòng muốn phát triển sự nghiệp, tạm thời không muốn bận lòng về chuyện hôn nhân.”
Trác Sở Duyệt còn nhỏ tuổi, bố cô lại không có hứng thú qua lại với anh, anh có thể nói bất cứ chuyện gì trước mặt cô, cô không hiểu cũng không ảnh hưởng gì.
Anh nhận lấy đống quà và cất giọng tự giễu, “Có lẽ tôi nên nghe theo cô ấy, trong tình huống không nhìn thấy tương lai này, kiểu gì cũng sẽ không thành công.”
“Chú có thể mà.”
Lương Minh Hiên ngước mắt lên nhìn thẳng vào gương mặt cô.
Trác Sở Duyệt tiếp tục nói, “Chuyện gì chú cũng đều có thể làm tốt.”
“Sao cháu lại chắc chắn như thế?”
Cô suy nghĩ một lát rồi nói, “Trước đây cháu chưa từng thấy người nào như chú.”
“Tôi là kiểu người như thế nào?”
“Khi cháu hỏi về lĩnh vực không phải sở trường của chú, chú chưa bao giờ nói với cháu từ “không biết”, chú sẽ bảo rằng mình cần thời gian tìm hiểu rồi sẽ cho cháu một câu trả lời thuyết phục. Thầy giáo của chúng cháu có nói: “Khi vấn đề sinh ra, đó là lúc cơ hội đến”, mà chú sẽ không làm hỏng những cơ hội này.”
Cuối cùng, cô tóm gọn lại, “Người luôn khám phá sẽ không bao giờ thất bại.”
Lương Minh Hiên hơi giật mình, bỗng nhiên thấy rất vui mừng, “Cháu trưởng thành rồi, đã biết an ủi người khác rồi.”
Trác Sở Duyệt nhún vai, “Không phải cháu an ủi chú, mà là cháu tin tưởng chú.”
Anh nở nụ cười, “Cảm ơn cháu.”
“Đừng làm cháu thất vọng nhé.”
Lương Minh Hiên gật đầu nói: “Được.”
Trong những ngày tiếp theo, một sự kiện lớn đã xảy ra, các doanh nghiệp sản xuất quy mô lớn ở phía Nam đều liên tục đóng cửa, gây chấn động rất lớn dẫn đến sự nghiệp của bố Trác Sở Duyệt phải chịu một đòn đau chưa từng thấy.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự già đi nhanh chóng của bố cô, cho dù không cam lòng nhưng ông cũng đành mang tài sản ra thế chấp, bán tất cả để lấy tiền với khát vọng đợi thời trở lại.
Nhà họ không thể không dọn ra khỏi biệt thự trong vườn hoa và chuyển vào một căn hộ bình thường.
Ba phòng ngủ một phòng khách, trang trí khá đơn giản.
Trác Sở Duyệt mở cửa phòng ngủ, trong phòng có một chiếc giường đơn, bàn học và tủ quần áo, ngoài ra không còn chỗ trống nào nữa, đến bàn trang điểm cũng không có chứ đừng nói đến chỗ đặt mấy thùng đựng dụng cụ vẽ tranh hay màu nước.
Không thể làm gì hơn, cô quay người đi tìm mẹ.
Đứng ngoài cửa phòng ngủ của bố mẹ, cô liếc lên giường và ghế. Bởi vì không có phòng để quần áo nên đống quần áo và trang sức của bà không biết phải đặt chỗ nào. Cuối cùng, cô yên lặng bỏ đi với nét mặt giống hệt mẹ mình.
Vốn dĩ bố mẹ chuẩn bị cho cô đi du học nước ngoài, học về tài chính không liên quan gì đến nghệ thuật, nhưng bây giờ không thể thực hiện được rồi, Trác Sở Duyệt thầm vui vẻ, càng quên ăn quên ngủ để nghiên cứu về kỹ năng vẽ.
Chỉ tiếc, thành tích khen thưởng và chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp của cô đều mất hiệu lực.
Vào một đêm hè, Lương Minh Hiên vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn chỉ có hai chữ: “Cứu mạng!”
Tất cả các kỳ thi kết thúc, Trác Sở Duyệt tốt nghiệp trung học cơ sở. Buổi tối hôm nay, cô và các bạn cùng lớp ăn mặc như những thiếu nữ đã trưởng thành đến một quán bar dưới lòng đất.
Uống được nửa ly cocktail, Trác Sở Duyệt mới phát hiện mình quên mang theo ví tiền, cô lập tức gửi tin nhắn cầu cứu Lương Minh Hiên.
Nửa tiếng sau, nhận được cuộc gọi của anh, cô chạy lên cầu thang dẫn ra bên ngoài.
Lương Minh Hiên lái xe đến dựa theo địa chỉ cô cung cấp, anh dừng lại bên đường.
Bên kia đường, cánh cửa được sơn graffiti (1) bị đẩy ra, anh nhìn sang.
(1) Tranh phun sơn từ gốc tiếng Anh là Graffiti bắt nguồn từ tiếng Latin: Graffito có nghĩa là “hình vẽ trên tường” là tên gọi chỉ chung về nhũng hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở các đường phố, khu phố và được vẽ bằng sơn hoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng.
Trác Sở Duyệt đội mũ nồi và mặc váy da, chân đi đôi giày Martin, có vẻ cô đã học cách trang điểm nên trông rất quyến rũ và xinh đẹp, cực kỳ thu hút ánh nhìn của mọi người.
Cô nhìn trái ngó phải rồi chợt phát hiện ra xe của anh.
Cô không uống say nhưng bước đi như bay, may mắn là trên đường không có chiếc xe nào chạy qua.
Lương Minh Hiên xuống xe, đưa cho cô một ít tiền mặt và một chiếc thẻ.
Chất cồn giải phóng bản năng con người, cô ngày càng trở nên tinh nghịch mà cúi người thật sâu với anh, “Cảm ơn quý ông.”
Lương Minh Hiên đè mũ cô xuống, “Không được chơi quá khuya đâu đấy.”
“Cháu biết rồi.” Cô xoay người đi.
Anh đứng tại chỗ nhìn cô băng qua đường.
Đêm tối đen như mực, vách tường được trang trí bằng những bảng hiệu đèn neon trông vô cùng khoa trương, trên vai cô được phủ đầy ánh sáng màu xanh da trời.
Cô kéo cửa quán bar rồi quay đầu lại cười với anh.
Lương Minh Hiên sững