Trong cơn mê man, tôi nghe được bên tai có tiếng gọi mình đầy hoảng loạn:
"Tiểu Tiệp! Tiểu Tiệp!"
Và thậm chí còn cả tiếng gọi thều thào, khản đặc:
"A Hoan..."
Ta đây, nhưng ai vậy.
Kiếp này ngoài người của Phủ Hiên Viên thì chưa có một ai biết tới thân phận cùng tên thật của tôi.
Dù rằng rất muốn mở mắt ra xem kẻ đang gọi tên mình rốt cục là ai, và cả cách gọi thân mật đến vậy nhưng mí mắt tôi nặng trĩu.
Cả cơ thể mỏi nhừ không cử động nổi, như thể bị tảng đá lớn đè chặt lên người vậy.
Và cứ vậy tội thiếp đi không biết đến giờ rồi chìm dần vào màn đêm vô hạn.
Tôi choàng mở mắt tỉnh dậy, cả người nhẹ bẫng không chút cảm giác.
Xúc cảm kì lạ dấy lên trong tôi, xung quanh tối đen như mực không một bóng người, không có sinh vật thậm chí cả mặt đất, tôi như đang lơ lửng vậy.
Tôi đứng dậy ngó ngang ngó dọc rồi nhìn xuống đôi tay mình.
Một màu tối đen như vậy...!nhưng tôi lại có thể nhìn thấy chính mình.
Chẳng lẽ tôi đang phát sáng.
Tôi đưa tay lên vỗ mạnh mấy cái liền vào mặt mình nhưng lại không cảm giác được gì, chẳng thấy đau đớn hay cảm giác da mặt được tiếp xúc.
Một nỗi trống rỗng vô tận.
"Đây là đâu?"
Tôi thầm nói, tiếng nhỏ chỉ đủ tôi nghe nhưng lại vang vọng trong khoảng không.
Có tiếng nói của người phụ nữ đáp lại tôi:
"Là bóng tối."
Tôi liền giật mình tới rợn tóc gáy.
Giọng nói cao ngạo, sắc sảo kiểu này...
Là Phượng Ca.
Nàng ta bây giờ chỉ có hai phách trong tôi, hiện lên với hình dạng một chùm ánh sáng đỏ nhỏ.
Nàng ta càng tiến lại gần thì tôi càng cảnh giác lùi ra sau.
"Ha, lâu rồi ta mới gặp lại ngươi."
Tôi nhếch khóe miệng nói với nàng ta.
Từ kiếp trước cho tới nay cũng đã hơn tám năm rồi tôi mới gặp lại ả.
Nhưng cảm giác ghét bỏ thậm chí sợ hãi trong tôi khi đối diện với nàng ta vẫn còn như ngày nào.
Chùm sáng lóe lên:
"Ngươi biết bổn tọa?"
A, tôi quên mất, dường như chỉ có tôi mới trọng sinh trở lại.
Kiếp này thì tôi chưa từng gặp nàng ta bao giờ.
Nhớ lại cảnh hỗn chiến ở Ma Vực, tôi chẳng muốn đáp lại câu hỏi của nàng ta.
Tôi căm phẫn nhìn ả, gằn từng chữ, giọng không chủ được còn run lên vì giận giữ:
"Ma Vực là ngươi làm à?"
Ả dõng dạc thừa nhận:
"Đúng!"
"Khốn kiếp!"
Tôi nổi đóa, vung tay định tung tiên khí ra đánh nàng ta, nhưng lại chẳng xuất hiện chút biến động nào.
Phượng Ca cười lớn, tiếng cười của nàng ta đầy thâm độc, ngạo nghễ, khiến da gà da vịt tôi đều thi nhau sởn lên:
"Ahahahaha! Tiểu cô nương à, trong bóng tối, chẳng ai có thể làm nên được gì đâu."
Tôi kìm nén, hỏi nàng ta bằng giọng điệu bình tinh nhất có thể:
"Sao ngươi cứ nhất định phải đương đầu, quấy loạn Tam Giới, điều đó thì có lợi gì cho ngươi?"
"Hừ, một quân tốt như ngươi thì lấy đâu ra tư cách chất vấn bổn tọa."
Ả ta đã đáp lại tôi như vậy.
Lòng tôi dấy lên nghi hoặc,