Tôi nhướng mày, đáp hắn:
"Trêu ta gần như thành thú vui của huynh đấy à?"
Thiền Huy ngước mắt lên nhìn bầu trời quang đãng của Cửu Trung Thiên, hắn bắt đầu hoài niệm, kể tôi nghe về mẫu thân hắn:
"Bà ấy, là một người phụ nữ vĩ đại, một nữ chiến binh dám xả thân vì đại cuộc, một người phụ nữ đã khiến lão cha ta vô cùng thương tiếc tới nỗi quyết định không lấy ai kể cả khi bà đã mất, thủ tiết cho mãi về sau.
Bà là người đầu tiên dạy kiếm thuật cho ta từ khi còn nhỏ."
Tôi gật gù, ra là tài năng của hắn đều được mẫu thân truyền lại từ tấm bé:
"Vậy nên huynh muốn đi tiếp con đường mà mẫu thân huynh chưa hoàn thành?"
"Phải."
Trong khoảng khắc tôi thấy được sự khát vọng trong đáy mắt Thiền Huy, nhỏ giọng nói:
"Huynh có chí lớn như vậy, thật đáng mừng cho huynh, ta sẽ cổ vũ con đường mà huynh chọn."
Tôi cũng chợt nhận ra một điều quan trọng.
Ma Vực và Phượng Ca có mỗi quan hệ chặt chẽ như vậy, chỉ cần một trong hai yếu đi ắt hẳn kẻ còn lại cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Thiền Huy muốn thanh tẩy Ma Vực, tôi muốn hạ gục Phượng Ca chung quy mà nói cũng không khác gì cùng chung mục đích.
Tôi nhìn hắn hoài niệm về mẫu thân như vậy cũng không khỏi có chút lặng đi.
Mẫu thân tôi cũng là người vô cùng tuyệt vời...
Cứ vậy tôi cùng Thiền Huy đi một mạch về tới Thủy Kính Các, sư phụ cũng về tới không lâu.
Người đã hết lòng khen ngợi Thiền Huy và tặng lồng Trấn Yêu cho hắn.
Hắn cũng sẽ không ở lại sư môn quá lâu, chỉ ba ngày nữa...hắn sẽ nhập quân tham vào Tiền binh, thanh tẩy Ma Vực.
Dù rằng Thiền Huy không xuất sư, chiến sự ổn định cũng vẫn sẽ quay lại Thủy Kính Các học nghệ.
Nhưng chắc chắn không thể một sớm một chiều, tôi tự dưng có chút buồn, dù gì có điều gì vui và mới lạ tôi cùng hắn cũng hay chia sẻ cho nhau.
Tối hôm trước khi Thiền Huy đi tôi đã tìm hắn muốn hỏi về những thắc mắc của bản thân.
Tôi cùng hắn ngồi trên mái hiên của hậu viện, ngắm nhìn ánh trăng khuyết.
Tôi băn khoăn, hỏi liên tiếp khiến hắn còn chả kịp đáp lời:
"Thiền Huy này, huynh đã đánh bại Xích Diệm Thú bằng cách nào thế? Thanh kiếm cũ của huynh đâu? Và cả...!huynh thực sự quyết tâm muốn thanh tẩy Ma Vực vậy à?"
Thiền Huy nhướng mày:
"Mấy ngày qua muội chỉ bận tâm về vấn đề này thôi sao? Ta còn tưởng có gì to tát mà để Tiểu Nhất phải đích thân tra hỏi thế này."
Nói đoạn, hắn giơ nắm tay lên trước, chuôi kiếm của hắn lập tức hiện ra.
Tôi liền bất ngờ, lưỡi kiếm của hắn đã bị nung cháy quá nửa rồi, tệ hơn, phần cuối còn tạo thành hình sáp chảy vô cùng thảm hại.
Tôi cũng đoán được nguyên nhân phần nào.
Hắn thở dài nói với tôi:
"Lửa của Xích Diệm Thú đã phá hủy nó hoàn toàn rồi, ta chỉ còn giữ nó như vật lưu niệm thôi."
Tôi cứng họng, nhất thời chẳng nói lên lời nào.
Tôi cũng từng trải qua cảnh tượng giống vậy.
Trong quá khứ, Trường Nhạc của tôi cũng từng bị đốt thành tro tàn ngay trước mắt tôi.
Cảm giác buồn ấy làm sao mà tả thành lời được.
Thiền Huy ngả người nằm xuống mái hiên, ánh mắt hắn trầm lắng, hồi tưởng lại kể cho tôi:
"Sau khi cứu được Thiên Hoành của muội.
Ta đã cố gắng lần theo vết kiếm cũ nhắm vào nội đan của nó.
Nhưng Xích Diệm Thú đã tỏa lửa toàn thân lần nữa.
Ta đã thử thi triển Thượng Quang Trọng Hỏa nhưng thất bại, chẳng hiện lên nổi đốm lửa nào, kết quả thì thành như vậy."
Tôi im lặng nghe hắn kể tiếp.
"Quẫn bách quá, ta đã phải dùng tới một thanh kiếm mà ta còn chưa dám rút khỏi vỏ lần nào...!Trường Tận."
A, thanh kiếm mà mẫu thân hắn để lại.
Ra nó tên Trường Tận, một cái tên hay.
Tôi nhìn ánh sáng vàng tỏa ra từ thanh kiếm ấy, bất giác hỏi hắn:
"Uy lực của thanh kiếm này mạnh khủng khiếp tới như vậy sao?"
Thiền Huy cười, đầy tự hào khoe mẽ với tôi:
"Ừ, thanh kiếm này còn có chiến tích vô cùng lẫy lừng đấy nhé.
Mẫu Thân ta cũng từng dùng Trường Tận để chiến đấu, trực tiếp chứng kiến cảnh phong ấn Đại công chúa Ma Tộc năm nào."
Mẫu thân thì phong ấn Phượng Ca, nhi tử thì tham gia chiến dịch thanh tẩy Ma Vực.
Quả là mẹ truyền con nối.
Trong nháy mắt, mọi thắc mắc của tôi như được giải đáp hoàn toàn.
Tôi cũng thoải mái ngả người xuống mái hiên, nói với hắn:
"Mẫu thân huynh sẽ tự hào về huynh lắm đấy."
Hắn nhìn