Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời chỉ mới điểm sáng tôi đã thức dậy.
Đây dường như đã thành thói quen khó đổi của tôi trong kiếp trước.
Tôi ngắm nhìn gương mặt non nớt, búng ra sữa của mình qua gương.
Trong kiếp trước, kể cả khi đã dậy thì xong, nhan sắc của tôi cũng chỉ có thể nói là hài hòa ưa nhìn, và nổi bật với làn da trắng.
Nhưng có lẽ vì tôi kén ăn, nên thần sắc có hơi xanh xao, nhợt nhạt và cũng có lẽ vì bản thân tôi khi sinh ra thần hồn đã vô cũng hỗn tạp rồi.
Chính do điều này, thứ luôn ẩn nhẫn trong tôi, mà những bi kịch luôn tìm đến tôi trong kiếp trước.
Thậm chí vụ Tống Gia cũng có phần là do thứ trong tôi mà ra.
Tôi chỉ thắt gọn chủm tóc rồi đường hoàng bước tới đại sảnh.
Thành kính dâng trà cho Hiên Viên Triết.
Hành lễ bái ông một lạy và nhận ông làm nghĩa phụ.
Từ nay về sau tôi chính thức trở thành người của Hiên Viên Phủ.
Bắt đầu cho một thân phận ngụy tạo để che lấp quá khứ.
Quả thực thảm họa của Tống Phủ xảy đến vô cùng bất ngờ.
Trong kí ức của tôi, sáng hôm trước khi thảm kịch xảy ra, tôi vẫn còn chơi đùa cùng nha hoàn trong Tống Phủ.
Vậy mà như một cái chớp mắt mọi thứ như đã bắt đầu lại về "điểm xuất phát".
Một điểm xuất phát cho một thân phận mới, một điểm xuất phát cho một kiếp đã lầm lỡ.
Trong suốt buổi hành lễ, dâng trà, Lục Nghiên - vợ cả của nghĩa phụ cứ lườm tôi hằm hằm.
Bà ta trong kiếp trước gây cho tôi không ít rắc rối, thậm chí có lần dùng hình phạt bản thước đánh tôi hai mươi trượng làm cả thân dưới tôi đau rát nằm dí trên giường suốt hơn ba ngày trời.
Nhưng dù tôi có ghét bà ta cỡ nào thì bà ta vẫn là vợ của Hiên Viên Trắc, là trưởng bối của tôi.
Tôi dâng chén trà bước về phía bà ta cúi đầu lịch thiệp:
"Nghĩa mẫu."
Bà ta hừ lạnh rồi nói:
"Hừ, được rồi, ngươi cứ để trà lên bàn đi."
Nghĩa phụ đương nhiên nhận ra thái độ ghét bỏ thẳng thừng của bà nhưng cũng chỉ lườm nhẹ bà một cái.
Không khí cũng trở nên căng thẳng hẳn.
Tôi chẳng quan tâm cái không khí gượng gạo này, những lần tôi bị bà ta bắt nạt chửi rủa khi trước, Hiên Viên Triệt cũng chỉ có thái độ này với bà ta.
Lục Gia thế lực không nhỏ nhiều đời làm quan võ, ông cũng rất khó mà xảy ra bất hòa với Lục Nghiên, có lẽ cái tính hống hách kiêu ngạo của bà ta cũng do đây mà ra.
Sau hôm đó, Lục Nghiên bèn tiến cử cho tôi hai cung nữ hầu hạ.
Chúng chẳng qua là tai mắt bà ta gửi đến để theo dõi tôi.
Bà ta làm như thể tôi sẽ trộm hết tiền bạc của bả hay làm gì bà ta không bằng.
Hai nha hoàn này thì hống hách không biết trật tự tôn ti, thường hay trở giọng với tôi.
Quá quắt nhất thì chính là khi Hiên Viên Triệt rời phủ dài ngày, chúng thường đem cơm thừa canh cặn tới cho tôi ăn, có khi còn có cả mùi ôi thiu.
Nếu không phải tôi luôn ám ảnh suy nghĩ đang ăn nhờ ở đậu Hiên Viên Phủ, tôi cũng chẳng nhẫn nhục như thế này.
Trong ba năm sau đó, ngày ngày tôi đều lẻn ra khỏi phủ.
Vừa là để tránh đối mặt nhiều với Lục Nghiên lại gây phiền phức vừa là để tu luyện tiên pháp.
Chả mấy chốc mà tôi đã đạt đến Trung Cấp, nhanh hơn bản thân của tôi kiếp trước tới năm năm.
Hiên Viên Trác nhìn ra thì rất hài lòng, bèn gọi tôi tới thư phòng của ông, khen ngợi tôi:
"Tiệp Nhi, con chỉ mới mười ba mà đã có thể tự đạt bậc Trung Cấp ta rất hài lòng."
Tôi cười tươi hớn hở dáng vẻ rất mong chờ.
Trong kiếp trước cũng chính lúc này đây ông đã hỏi tôi và trao cho tôi cơ hội tới Thủy Kính Các của Thái Uyên thượng thần, bái sư học tiên pháp.
Kiếp trước tôi có thể uổng phí nhưng bây giờ thì không.
Có lẽ rằng kiếp trước đã để lại cho tôi bài học, và tôi cũng muốn sẽ sớm được gặp lại chàng.
Ba năm qua, tuy rằng tôi vẫn không thể quên biến cố trước kia, dù rằng chàng đã phụ tôi nhưng hẳn là khi âý chàng có điều khó nói.
Quan trọng, tôi còn chưa quyến rũ thành công chàng và hỏi cho rõ tâm ý của chàng kia mà.
Kiếp trước ngu xuẩn không nên việc, kiếp này bổn cô nương sẽ làm, sẽ khiến chàng phải hối hận mà quy hàng.
Tất nhiên tôi sẽ không chỉ vì yêu chàng mà cắm đầu ngày đêm tu luyện như vậy.
Cũng là vì để bù đắp lỗi lầm quá khứ do sự kém cỏi của tôi mà nên.
Ông mỉm cười nhẹ nhìn tôi rồi tiếp lời:
"Cũng gần năm mươi năm đã trôi qua rồi, Thủy Kính Các sẽ sớm mở cuộc tuyển chọn đệ tử.
Tiệp Nhi, con thấy thế nào?"
Hiên Viên Trác vừa nhìn mắt tôi vừa hỏi dò.
Tôi vui mừng cúi gập người:
"Nghĩa phụ nếu đã có hoạch định sẵn, Tiệp Nhi đành sẵn sàng tuân lệnh."
"Haha! Được! Không hổ là nghĩa nữ của Hiên Viên gia, có chí lắm."
Ông cười lớn và bước tới đưa cho tôi một chiếc lệnh bài bạch kim, mỏng nhẹ.
Đó là thẻ tên của tôi, để tôi có thể tới Thủy Kính Các mà ghi tên vào danh sách tuyển đệ tử.
Cuộc thi chỉ năm ngày sau đó đã được công cáo, nghĩa phụ đã rất tận tâm đưa tôi tới tận chân núi của Thủy Kính Các :
"Tiệp Nhi, ta tin con nhất định sẽ chính thức được nhận làm đệ tử của Thái Uyên thượng thần.
Nếu một ngày ai đó ức hiếp con, cứ trực tiếp trả đũa vì Hiên Viên Phủ sẽ là chỗ dựa của con.
Có thể ta không là gì trong mắt chúng cả nhưng nhất định sẽ bảo toàn, đứng về phía con."
Tôi nghe lại lời nói này lòng vẫn thấy nôn nao, cảm động.
Nói đoạn rồi ông vung tay, gọi lên pháp khí có dáng là một cây dù.
Ông giao cho tôi:
"Sau này nó sẽ là pháp khí của con.
Nó gọi là..."
Là Trường Nhạc.
Tôi sững sờ, nước mắt bất giác rơi lã chã.
Trường Nhạc là pháp khí tôi yêu quí nhất kiếp trước.
Nhưng có lần chỉ vì