Nhìn về phía cánh tay hắn, vết thương không hề nhẹ, máu vẫn còn rỉ ra, còn chưa thể chạm vào nước liền hơi nhích người về phía hắn.
Lục Vũ Thần dùng một tay không bị thương nắm cổ tay cô kéo lại gần khiến Doãn Mộ Tư hết hồn.
Cô mất trớn ngã vào lòng ngực hắn, bàn tay vô ý chạm vào thứ không nên chạm, vội rụt tay lại.
"Đồ h.áo s.ắc." - Lục Vũ Thần trên mặt tỏ vẻ giễu cợt.
Khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Mộ Tư đỏ bừng:"Có muốn tắm không?"
Lục Vũ Thần nhìn từ trên xuống dưới:"Còn mặc quần áo làm sao tắm?"
Đúng là hắn không thể cử động tay mạnh được, cả một quá trình Doãn Mộ Tư dùng khăn lau cho Lục Vũ Thần từng chút, tránh nước nhiễm vào vết thương.
Cho đến khi gương mặt cô đỏ như gấc, hơi thở nặng nề hơn thì Lục Vũ Thần mới tha cho cô, để cô rời khỏi bồn tắm.
Đại ác ma, đại sắc lang.
Sáng hôm sau, Lục Vũ Thần vẫn trang phục chỉnh tề đến công ty.
Doãn Mộ Tư vừa đút cháo sáng cho hắn vừa nói:"Trưa nay tôi mang cơm trưa đến cho anh."
"Được." - Lục Vũ Thần gật đầu.
Bên cạnh Tiểu Vũ tự múc ăn, dùng ánh mắt tràn ngập khinh bỉ nhìn Lục Vũ Thần.
"Tối nay chuẩn bị một chút, tan tầm tôi đưa cô và Tiểu Vũ ra ngoài, đi gặp một người." - Lục Vũ Thần lau miệng, một thân cao ngạo, bước ra khỏi nhà họ Doãn.
Lục Vũ Thần vừa đi, Doãn Mộ Tư nhận được tin đêm qua bạn trai Từ Oánh trên đường đi mua trà sữa bị tai nạn giao thông, đang ở bệnh viện.
Doãn Mộ Tư lái xe đưa Tiểu Vũ đến bệnh viện cùng Từ Oánh.
Hàn gia,
Trên bàn ăn, Hàn Duật sau chuyến công tác quay về đã nắm một chút tình hình của Hàn Dĩnh.
Gương mặt người đàn ông từng trải nghiêm khắc.
Hàn Duật hướng mắt nhìn Hàn Dĩnh đang cúi đầu, giọng điệu rất mạnh mẽ:"Nếu thằng nhóc đó đã phản bội, hãy mời nó đến đây nói chuyện ly hôn, loại đàn ông nếu không vượt qua nổi cám dỗ nhục d.ục, còn liên quan đến nhà họ Hàn chúng ta chỉ làm hạ uy tín."
Hàn Dĩnh cúi mặt không đáp.
"Mấy năm nay Cố gia phát triển không nhỏ ở Nam Sơn, cũng là tứ trụ tại nơi này.
Chuyện này quá ồn ào, cấp trên của con cũng hỏi chuyện đến, dường như bên nhà họ Cố đang dẫn hướng dư luận, buộc tội Dĩnh Dĩnh.
Nhưng nhà họ Cố cũng không phải không suy nghĩ đến cô gái kia quá tai tiếng, bọn họ cũng không nghĩ đến ly hôn." - Hàn Thương Nguyên lên tiếng.
Hàn phu nhân xoa đầu Hàn Dĩnh đau lòng:"Con trai bọn họ lăng chạ với đứa con gái không ra gì, đúng là làm nhục Dĩnh Dĩnh của chúng ta… Hàn Duật, tôi nói ông phải dùng tất cả mối quan hệ, ép chết nhà họ Cố cho tôi."
Hàn Duật tức giận, ném đũa ăn xuống bàn:"Nói chuyện đi, con muốn giải quyết như thế nào?"
Hàn Dĩnh trên khuôn mặt không có một biểu cảm nào, giọng nói dịu dàng:"Con không muốn ly hôn, con không cho phép tiện nhân đó cướp đồ của con, dù món đồ đó con đã không cần đến."
"Cạch"
Lời Hàn Dĩnh vừa dứt, Hàn Duật đập mạnh bát cơm xuống bàn, khuôn mặt tức giận:"Không ly hôn thì cút về nhà họ Cố mà chịu nhục, ở lại nơi này làm nhục Hàn gia ta."
Hàn phu nhân nắm chặt tay Hàn Dĩnh:"Ông nói cái gì vậy, dù Dĩnh Dĩnh kết hôn vẫn là do tôi mang thai chín tháng sinh ra.
Con gái lấy chồng bị nhà chồng tệ bạc, không về nhà mẹ đẻ thì phải đi đâu… huống hồ, chuyện này do Cố Triết sai rõ ràng, từ khi con bé quay về thằng nhóc đó cũng không đến nhận lỗi, quay về là quay về thế nào."
"Dĩnh Dĩnh không phải đi đâu cả, đây là nhà của con."
Hàn Thương Nguyên xoa đầu Hàn Dĩnh nói:"Tiểu Dĩnh, em đang đợi Cố Triết quay đầu sao? Đừng đợi nữa, hắn ta đã thật sự cùng Bạch Giai Giai xảy ra quan hệ, em cho người của Hàn gia đi theo dõi bọn họ, cấp dưới của anh đều báo lại với anh.
Sao lại giấu mình gạt người để làm gì."
Hàn Dĩnh siết chặt hai tay, như không muốn nhớ lại hình ảnh mà cận vệ Hàn gia gửi về, nước mắt nơi khóe mi rơi xuống.
Hàn phu nhân đau lòng ôm con gái.
Hàn Duật đưa ánh mắt sắc bén:"Ngày xưa đã ngăn cản, bọn thương nhân đều là những kẻ không có trái tim.
Thương Nguyên, con chuẩn bị thủ tục, không ly hôn thì ép cho bằng được."
Hàn Dĩnh cũng không mở miệng ngăn cản, bởi tự bản thân cô biết hai người bọn họ trước sau cũng đi đến bước đường này, chỉ là trước đó cô muốn Cố Triết thân bại danh liệt, Bạch Giai Giai không còn mặt