Trên tấm danh thiếp có ghi cái tên Nhất Thiên Môn, là một nhà hàng cấp S của thành phố Nam Sơn.
Nơi này không quá phức tạp, Doãn Mộ Tư cũng từng lui tới nơi này vài lần cùng Tống Tư Hàn, cô nhớ anh ta rất thích đồ ăn ở Nhất Thiên Môn.
Bên nhau hai năm, thành phố Nam Sơn này cũng lưu lại không ít kỷ niệm của hai người.
Nghĩ đến Tống Tư Hàn như trước kia cô sẽ tự động mỉm cười ngọt ngào, hiện tại chỉ cảm thấy tim như dao cắt, cô nhất định phải dọn dẹp hình ảnh người đàn ông đó ra khỏi tâm trí.
Chưa đến bảy giờ thi Doãn Mộ Tư và Trần Chí Kiên đã có mặt tại Nhất Thiên Môn, nhân viên nhìn thấy Doãn Mộ Tư bước vào liền nhìn nhau thấp thỏm không phải thái độ nồng nhiệt như mọi khi.
Bên ngoài, hai người từ từ tiến vào bên trong phía sau Doãn Mộ Tư, nhìn thấy cô liền có chút bất ngờ.
"Mộ Tư, em cũng đến bữa tiệc của Tư Hàn sao?" - Người phụ nữ bám vào tay người đàn ông bên cạnh kinh ngạc thấy Doãn Mộ Tư đứng cùng Trần Chí Kiên.
Trần Chí Kiên là bạn thân của Tống Tư Hàn, nên bọn họ nghĩ cô đến cùng Trần Chí Kiên không có gì là lạ.
Tống Tư Hàn hôm nay cũng ở đây?
Hèn gì mấy người nhân viên dùng ánh mắt đó nhìn cô.
Thành phố Nam Sơn thật sự đã xem Doãn Mộ Tư là trò cười, bị Tống Tư Hàn vứt bỏ, bị người đời xem như là tiểu tam thất bại.
"Mộ Tư, dù hai người đã chia tay nhưng bọn anh vẫn xem em là bạn." - Hoắc Thiên Ân si mê nhìn Doãn Mộ Tư, mỹ nhân nổi danh đẹp nhất Nam Sơn chính là cô gái bị Tống Tư Hàn vứt bỏ, nhưng hắn thì muốn mà không có được.
"Cảm ơn Hoắc ca, hôm nay chỉ đến dùng bữa với bạn, không liên quan đến Tống Tư Hàn.
Hai người có hẹn cứ đi trước, em có việc riêng cần bàn với bạn."
Nghe qua liền biết Doãn Mộ Tư đuổi bọn họ đi khiến Hoắc Thiên Ân có chút lúng túng.
Hắn có nghe nói Doãn thị đang loạn như tơ vò, vậy mà cô gái này lấy đâu ra cái sự kiêu ngạo đó.
"Ân Ân, chúng ta đi thôi.
Mộ Tư, chị khuyên thật lòng nếu em có muốn tìm người giúp đỡ thì nói với chị một câu chị sẽ giới thiệu các ông lớn cho em.
Trần Chí Kiên không giúp nổi em đâu."
Từ ngày chia tay Tống Tư Hàn, cô và Chí Kiên như hình với bóng, khiến bọn chúng xuyên tạc tình cảm bạn bè của bọn họ.
Giới thiệu người giúp cô, là giới thiệu các ông tai to bụng phệ có vợ muốn tìm tình nhân để lăn giường thì có, đúng là lời nói vô sỉ không biết xấu hổ.
"Cảm ơn Chu tiểu thư, nhưng tôi dù sao cũng là con gái Doãn gia, không giống như cô được… làm quen với ông lớn thì thôi đi, không hợp."
Hai người bị Doãn Mộ Tư nói đến đỏ mặt rời đi.
Trước kia cô ở bên cạnh Tống Tư Hàn, bọn chúng lúc nào cũng nịnh nọt lấy lòng, Doãn thị chỉ mới rơi vào khó khăn, đã bị bao nhiêu khinh khi.
"Đừng giận, anh cho người xử lý bọn chúng." - Trần Chí Khiêm nắm lấy tay Doãn Mộ Tư an ủi.
Sự thân mật này với hai người rất bình thường, nhưng người ngoài nhìn vào liền thấy mập mờ.
Doãn Mộ Tư tỏ ra không hề hấn gì khẽ cười nhạt lắc đầu, chỉ là hai bàn tay báu lại trắng toát đang phản bội cô… nơi này Tống Tư Hàn cũng đang có mặt, chỉ mới tháng trước bọn họ còn ân ân ái ái trước mặt bạn bè trong phòng bao chơi đùa, hôm nay lại bị coi là kẻ thừa thãi.
Thời thế biến hóa vô lường.
Bên ngoài ồn ào tiếng bàn tán xôn xao, một thân ảnh cao lớn mang khuôn mặt làm cho bao nhiêu trái tim phụ nữ phải thổn thức, sóng mũi thẳng táp, môi mỏng mê người, mắt đen mày rậm nhìn như một bức tranh chuyển động.
Nhìn thấy anh tỏa ra một khí chất vương tôn cao quý