Doãn Mộ Tư sững người, rất nhanh phản ứng xoay mặt đi:"Tư Hàn, anh đừng như vậy.
"
Tống Tư Hàn ngẩn người, dựa trán lên tóc cô, hít thở mùi hương trên người cô, tâm trạng dần trở nên bình tĩnh chỉ là quyến luyến khó quên.
Phút chốc, Tống Tư Hàn buông cô ra:"Xin lỗi, vừa rồi anh không kiềm chế được.
"
Doãn Mộ Tư không đáp, lùi về sau mấy bước giữ khoảng cách với anh.
Hành động xa cách của cô khiến trái tim Tống Tư Hàn từng cơn đau nhói, đau đớn còn hơn khi cô mắng anh, đánh anh.
Tống Tư Hàn thẳng lưng, từng bước đi về phía Doãn Danh, phất tay một cái, thanh sắt cắm vào tay Doãn Danh được rút ra.
Máu bắn ra tung tóe lên gương mặt Doãn Danh, cơn đau khiến hắn suýt ngất đi, tiếng thét thảm thiết lại vang lên.
"Doãn Danh, ông nghĩ thế lực ông dựa vào rất vững chắc sao.
Ông xem ông hét lớn như vậy mà những kẻ bên ngoài không có chút động tĩnh.
"
Doãn Danh rên la:"Chính mày đã mai phục người của tao, Tống Tư Hàn, mày làm như vậy cũng không thể có được Doãn Mộ Tư, mày cuối cùng cũng là kẻ thất bại.
"
Tống Tư Hàn cho người của mình vào bên trong nhếch môi:"Chỉ cần Mộ Mộ an toàn, cô ấy có tha thứ hay không tôi đều chấp nhận trả bằng mọi giá.
"
"Giúp hắn ra ngoài.
"
Cận vệ gật đầu, đi đến đỡ Doãn Danh ra ngoài.
Doãn Danh sợ hãi nói:"Mày muốn gì?"
Tống Tư Hàn cười lạnh:"Doãn Danh cướp súng vượt ngục, bắt cóc giết người, tự sát trong rừng.
"
Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Doãn Danh, Tống Tư Hàn cuối người nhặt khẩu súng dưới đất, sau đó đặt khẩu súng vào lòng bàn tay Doãn Danh nhếch môi:"Đừng động, vô dụng thôi.
"
Doãn Danh sắc mặt tái nhợt, mồ hôi như mưa, toàn thân run rẩy:"Mộ Tư, cầu xin con, cho ta gặp Tu Thành lần cuối.
"
Doãn Mộ Tư chưa kịp phản ứng, Tống Tư Hàn đi lại phía cô, dùng tay bịt mắt cô lại.
"Đoàng.
"
Tiếng súng vang lên, Doãn Danh ngã xuống.
Doãn Mộ Tư kéo tay Tống Tư Hàn xuống, nhìn Doãn Danh vùng vẫy trong vũng máu, không bao lâu liền ngừng thở, hai mắt trợn lên dữ tợn.
Kết thúc rồi, Doãn Danh đã chết.
Những tên còn lại đều nhìn thấy Tống Tư Hàn xử lý Doãn Danh sợ đến ướt quần.
Tống Tư Hàn phân phó người của hắn giải quyết, sau đó đưa Doãn Mộ Tư ra ngoài.
"Anh đưa em về.
"
"Được.
"
Doãn Mộ Tư gật đầu, trời cũng đã tối rồi, ngoài lựa chọn cùng hắn quay về liền không còn lựa chọn khác.
Hai người còn chưa ra đến xe, xác của Doãn Danh cũng được mang đi tạo hiện trường giả, tránh điều tiếng liên quan đến Doãn Mộ Tư.
Lúc này, một chiếc xe hơi lao tới, người đàn ông bước xuống xe, nhìn thấy xác Doãn Danh, hai mắt đỏ ngầu, giọng nói mang theo hận ý nhìn Tống Tư Hàn:"Là mày, chính mày đã giết cha tao, tao sẽ khiến cả đời mày đau đớn.
"
Doãn Tu Thành hướng súng chĩa về phía Doãn Mộ Tư, không chần chừ bóp cò.
"Đoàng.
"
Doãn Mộ Tư kinh sợ, cô nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn, toàn thân Tống Tư Hàn ngã vào người cô.
"Dùng dao.
"
Doãn Tu Thành không bỏ cuộc, một lần nữa bóp cò.
Doãn Mộ Tư nhanh chóng phản xạ, kéo người Tống Tư Hàn ngã xuống, tránh né đường đạn, tay cô đưa xuống đùi rút ra con dao găm, hướng về phía Doãn Tu Thành phóng đi.
Con dao găm xiên vào tay Doãn Tu Thành, khẩu súng rơi xuống.
Hai người họ từng rất nhiều lần kêtd hợp ăn ý khi chơi đấu súng trận lượt, chỉ cần nhìn nhau có thể hiểu đối phương cần gì, dù hiện tại tình cảm tan vỡ, nhưng kỷ niệm ngày xưa vẫn còn đó.
Doãn Tu Thành như không thể chịu chết, mặc dù đã bị người của Tống Tư Hàn dùng súng khống chế, hăn vẫn liều mạng nhặt khẩu súng trên mặt đất hướng về bọn họ:"Đi chết đi.
"
"Đoàng.
"
Tiếng súng một lần nữa khoáy động núi rừng, Doãn Tu Thành từ từ ngã xuống.
Xuyên qua lớp váy mỏng, cô cảm nhận được dòng chảy ấm nóng, đó.
là máu của Tống Tư Hàn.
Hướng súng của Doãn Tu Thành muốn lấy mạng cô, nhưng Tống Tư Hàn đã đỡ phát súng này cho cô.
"Tống Tư Hàn, anh có sao không?"
Tống Tư Hàn đang đè lên người cô, ánh mắt tràn ra sự đau đớn:"Mộ Mộ, anh không dậy nổi.
"
Nói rồi hắn vùi mặt vào cổ cô.
Nghe bên tai tiếng thở dốc như yếu dần, Doãn Mộ Tư kinh sợ:"Anh bị thương ở đâu?"
Tống Tư Hàn cầm tay cô đặt lên phần lưng đang nhuốm máu:"Hình như ở đây, rất đau.
"
Nói xong, toàn bộ cơ thể cô bị đè nén, cô biết Tống Tư Hàn đã bất tỉnh, cô giơ bàn tay đặt sau lưng Tống Tư Hàn, lòng bàn tay đầy máu tươi.
Cận vệ lái chiếc xe đưa Tống Tư Hàn đến bệnh viện, Doãn Mộ Tư ngồi phía sau giữ chặt vết thương của anh, bởi chỉ cần buông ra máu sẽ tuông như suối, chỉ sợ chưa đến bệnh viện sẽ mất máu mà chết.
"Lái nhanh một chút, anh là con rùa sao?"
"Khúc cua này buổi tối rất nguy hiểm, tôi sợ mất lái lao xuống biển.
"
Doãn Mộ Tư kéo tay tên cận vệ bên cạnh đè lại vết thương hung hăng nói:"Dừng xe, đổi người.
"
Mấy giây sau, Doãn Mộ Tư ngồi vào ghế lái, cô nhìn Tống Tư Hàn một lần liền nói:"Bám chắc vào.
"
Chiếc xe lao đi xé gió, khúc cua nguy hiểm đánh lái khiến cận vệ phía sau xanh cả mặt.
Cho đến khi tới bệnh viện, họ mới biết