Hàn Thương Nguyên bị Hàn Sở Nguyên nhốt lại không lý do, đến buổi sáng thì được cận vệ mở khóa, lúc anh chạy đến khu rừng thì cha con Doãn Danh đang được cảnh sát đưa đi, tin tức cũng không liên quan đến Doãn Mộ Tư.
Anh ra sức liên hệ với cô, nhưng điện thoại không có tín hiệu.
Anh liên hệ với Hàn Dĩnh hỏi Doãn Mộ Tư có liên hệ với cô không, kể lại sự viêc khiến Hàn Dĩnh không khỏi lo lắng.
Hàn Dĩnh ngồi trong nhà cũng không an lòng, liên hệ với Doãn Mộ Tư không được, muốn phát tin đi tìm người cũng không biết tìm ai.
Ngày xưa, cô luôn dựa vào Cố Triết, hiện tại chỉ có một thân một mình.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, liền nhắn cho Sandy, cái con người này Doãn Mộ Tư từng nói hắn là tên điên nhưng năng lực không thua kém bất cứ kẻ nào.
"Sandy, Mộ Mộ mất tích rồi… anh có thể tra giúp tôi không?"
Rất nhanh, cô nhận được tin nhắn trả lời:"Được, tôi sẽ đến ngay."
Hàn Dĩnh:"..."
Cô bảo hắn tra giúp, có bảo hắn tới nhà cô khi nào?
Lúc Sandy đến nơi, hắn bước vào bên trong nhà cũ của Hàn Dĩnh và Cố Triết, ánh mắt dò xét nhìn xung quanh, sau đó hướng mắt đến người phụ nữ cuồng nhiệt cùng hắn một đêm không thể quên.
Quả thật, ăn quen liền nhịn không quen.
"Mộ Mộ hiện tại đang ở đâu, anh có tra được không?" - Hàn Dĩnh mở cửa cho Sandy, lo lắng hỏi.
Sandy cởi áo khoác, bên trong áo trong dính một mảng máu tươi, hình như đã bị thương.
"Sandy, anh sao vậy?"
Sandy nhìn vết thương nhưng không quan tâm liền nói:"Tra cho em rồi, Doãn Mộ Tư không sao, cô ấy bị Doãn Danh bắt cóc, được Tống Tư Hàn cứu rồi, cha con Doãn Danh đã chết nhưng Tống Tư Hàn bị thương, cô ấy ở lại bệnh viện túc trực."
Hàn Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, nhìn vết thương của Sandy liền nói:"Cởi áo ra đi, tôi giúp anh xem vết thương."
Sandy nói:"Chỉ là vết thương nhỏ này không thể chịu được, sao có thể chịu đựng những vết thương lớn hơn."
Hàn Dĩnh nhớ lại những vết sẹo trên người Sandy, con người nguy hiểm này dường như đã trải qua những thứ rất khó khăn.
Cô dùng tay kéo áo Sandy lên, một vết chém không sâu nhưng dài, máu rơm rớm chảy ra, thấm đỏ chiếc áo sơ mi bên ngoài.
"Anh nên yêu quý bản thân, đừng để cứ mãi bị thương như vậy."
Sandy dùng tay xoa đầu cô, giọng nói đầy cưng chiều:"Đúng vậy, đã hẹn hò với em rồi…tôi sẽ cẩn thận hơn, không khiến em vì tôi mà đau lòng."
Hàn Dĩnh:"..."
Ai nói là cô đang hẹn hò với hắn ta vậy, đúng là một tên điên.
"Ai hẹn hò với anh?"
Sandy nhíu mày, giọng nói đầy nghi hoặc:"Nếu không phải em là bạn gái của tôi, muốn tôi làm việc cho em thì phải trả phí.
Em chọn đi, làm bạn gái hay trả phí."
Hàn Dĩnh tất nhiên đáp:"Tôi trả phí."
Sandy gật đầu:"Em chắc chưa?"
Hàn Dĩnh không do dự gật đầu.
Bàn tay Sandy ôm lấy gương mặt đáng yêu trước mặt, hôn xuống.
Nụ hôn này khiến Hàn Dĩnh không kịp phòng bị, cô muốn tránh cũng tránh không được.
Hắn hôn rất giỏi, cô dù không muốn đáp trả cũng bị hắn dụ dỗ, đầu óc mê man.
Sandy đẩy cô vào phòng ngủ, Hàn Dĩnh lúc này mới chấn tĩnh lại, đẩy hắn ra:"Không… nơi này không được… không phải là nơi này."
Phòng ngủ của cô và Cố Triết… nơi này là nơi lưu lại hai năm cô và anh ta sống cùng nhau trong hạnh phúc, chiếc giường kia đã từng xảy ra không biết bao nhiêu cảnh ân ái vợ chồng…
Sandy nhếch môi cười, hắn không bài xích cái cách mà Hàn Dĩnh muốn bảo vệ ký ức tốt đẹp, đó là ký ức của cô, hắn không thèm ghen tức:"Người tôi dính đầy máu, muốn tắm một chút… em pha nước giúp tôi."
Hàn Dĩnh như thoát được một mạng, nụ hôn của Sandy quá sức mê hoặc, hắn khiến cô quên mất bản thân mà muốn hòa quyện vào hắn.
Hàn Dĩnh vặn vòi nước vào bồn tắm, cho tay sờ vào nước cảm thấy đủ độ ấm liền muốn ra ngoài báo cho hắn một tiếng thì nhận thấy một bóng người từ phía sau.
Sandy cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần lót che đi vật to lớn đang nhô cao muốn thoát ra cho thấy hắn đang muốn cái gì.
Hàn Dĩnh vội vàng né tránh, muốn bỏ chạy khỏi nơi chật hẹp thì bị hắn kéo lại ép lên mảng tường trắng trơn.
Trong phòng tắm yên tỉnh, lúc này chỉ phát ra tiếng thở dốc.
Hàn Dĩnh bị Sandy hôn xuống, khuôn mặt vì bị hắn hút lấy sự hô hấp mà trở nên đỏ ửng.
Bàn tay Sandy luồn vào bên trong lớp áo, đặt tay vào vùng đồi núi trắng trẻo to lớn, hơi thở của hắn trở nên đục ngầu.
Toàn thân Hàn Dĩnh nhạy cảm trở nên run rẫy, Sandy không hề nhẹ nhàng mà xé nát bộ váy của cô quăng sang một bên như mớ dẻ rách, toàn thân cô lộ ra trắng muốt mê người.
Bên dưới của hắn ngẩng cao vùng vẫy, cuối cùng cũng được hắn trả tự do.
Sandy đẩy Hàn Dĩnh chóng tay nằm sấp trên mặt đất, khu vực bí ẩn lộ ra mềm mại, đang bị một vật thô to nam tính nhẹ nhàng ma sát, sau đó xuyên vào mạnh mẽ, ra vào cuồng dã, khiến hai chân cô nhẹ run rẩy.
Sandy không ngừng đưa đẩy dục vọng, sướng đến mức thốt ra những tiếng rên khẽ.
Sandy quả là quá sức thô bạo, từ phía sau như muốn đâm thủng cô, nhưng hiện tại Hàn Dĩnh lại nổi lên sự ham muốn quen thuộc, nhận ra điều này khiến cô vô cùng xấu hổ, cắn răng cắn lợi để không phát ra tiếng rên rỉ.
"Bốp."
Từ phía sau, Sandy dùng năm ngón tay phát mạnh vào bờ mông căng tròn trắng mướt, cái mông trắng kia hiện lên vệt ửng hồng đẹp mắt, bên dưới hương ứng khẽ giật, phần thô to nam tính đang chà sát cánh hoa bỗng nhiên rút ra, cảnh tượng quá dung tục.
"Rên lên, giống như lần trước."
Sandy xoa nắn bờ mông to tròn trắng như tuyết, dục vọng tràn ra nơi đáy mắt, ngón tay nhẹ nhàng từ bờ mông di chuyển, thẳng đến cúc hoa dưới mông ấn vào một cái, ngay tức thì toàn thân Hàn Dĩnh như co rút.
"Ưmmmm…."
Hàn Dĩnh không chịu nỗi, hét lên:"Sandy, anh biến thái vừa thôi… buông tay ra khỏi chổ đó, không được."
"Bảo bối… thật mẫn cảm."
Sandy không buông ra, nhìn phần cúc hoa đáng yêu khiến hắn thật muốn vùi dập vào bên trong để cảm nhận mùi vị điên đảo ra sao.
"Thả lỏng một chút, Dĩnh Dĩnh."
"Sandy, khốn kiếp, anh dám động vào tôi giết anh."
Hàn Dĩnh không thể tưởng tượng được cô lại bị tên điên này dụ dỗ ở trong phòng tắm mà làm chuyện điên loạn như vậy với hắn.
"Á… Sandy… đừng…"
Sandy dường như rất hứng thú với cúc hoa kia, mặc kệ lời đe dọa của Hàn Dĩnh, chỉ là một ngón tay chạm vào nhưng toàn thân cô căng cứng, hang động mềm mại liền tuôn ra một dòng mật ngọt.
Phần thô to căng cứng hơn bao giờ hết, mặc dù đã trơn tuột bởi mật ngọt bao quanh nhưng tiến vào thật khó khăn.
Hàn Dĩnh nhíu mày, cắn chặt môi dưới, thân thể nhỏ nhắn bị hắn từ phía sau va chạm mãnh liệt.
Phần đầu to lớn kéo ra rồi lại thúc mạnh vào với tốc độ kinh người, mỗi lần đều không chừa một khoảng cách nào, đâm đến tận sâu trong cùng.
Thứ kia vừa to lớn vừa dài va chạm với từng vách thịt mềm mại căng ra khiến cô không thể chịu đựng được nữa, nhưng khi cô đang cảm giác bản thân muốn ngã quỵ thì đột nhiên cảm giác sung sướng chưa từng trải qua kích thích cô điên cuồng.
"Dĩnh Dĩnh, em kẹp chặt như vậy, là muốn lấy mạng tôi đúng không?"
Phần dưới của cô thật sự kẹp quá chặt, khiến sự ra vào của hắn thật sự khó khăn, nhưng càng như vậy càng khiến hắn muốn chinh phục, sức lực toàn thân hắn tập trung lại một chỗ ngay phần căng cứng, hung hăng cắm thẳng vào bên trong, như đang đóng đinh vào cọc, thưởng thức nơi bí ẩn chưa người đàn ông nào khai phá kia.
"Á… Sandy…"
Rốt cuộc Hàn Dĩnh đã không thể nào chịu nổi, cô hét lên âm vang cả phòng tắm chật hẹp.
Cô không thể chịu nổi nữa, không thể ngăn bản thân cô rên lên.
"Nhanh một chút đi,… tôi không chịu nổi nữa."
Sandy cười nửa miệng:"Dĩnh Dĩnh, em thật cuồng dã, nhanh như vậy còn chưa khiến em hài lòng."
Sandy ác ý xuyên tạc ý tứ của cô.
Hắn cuối người, bờ môi chạm đến phần cổ thon dài hôn xuống, ngón tay thon dài luồn vào giữa hai chân cô, nhẹ nhàng chạm vào phần nhạy cảm, sau đó mạnh mẽ xoa tròn.
"Ưm… không, dừng lại đi."
Một dòng mật ngọt từ bên trong như vỡ đê từ bên trong trào ra, ướt cả lòng bàn tay hắn.
"Dĩnh Dĩnh, em thật mẫn cảm."
Hắn cười đê tiện, đút ngón tay ẩm ướt vào môi cô, đùa giỡn với chiếc lưỡi của cô.
Hắn cúi người, cười vào tai cô:"Dĩnh Dĩnh, em nghĩ chúng ta nên tiếp tục ở bên, trên hay bên dưới, chỗ nào cũng kẹp thật chặt khiến tôi quá khó chọn lựa."
Nghe vậy, Hàn Dĩnh đến thở mạnh cũng không dám thở, cúc hoa trở nên cứng lại, điên cuồng mút lấy phần to lớn khổng lồ bên trong, khiến Sandy suýt nữa liền không thể kìm lại.
Phần dưới choáng ngợp liền rút ra dục vọng, quỳ trên mặt sàn thỏa mãn thở gấp.
Hàn Dĩnh ngã quỵ nằm dưới sàn, phía sau cảm giác không cách nào khép lại như thường.
Cả hai không nói chuyện, chỉ lẳng lặng cảm thụ sự mệt mỏi thể xác và sung sướng tinh thần sau khi trải qua sự mới mẻ.
Hàn Dĩnh không thể nào tưởng tượng nổi bản thân đang trải qua cái gì, rõ ràng là đau đớn nhưng lại khiến người ta khoái cảm kinh người.
"Ra ngoài, anh làm đau chết tôi." - Hàn Dĩnh nhìn mái tóc màu bạch kim liền cảm thấy chướng mắt, đồ không biết thương hoa tiếc ngọc.
Sandy cười nhếch