Lục Vũ Thần quay về Nam Sơn Diamond khi trời chớm tối, cận vệ hai bên xếp thành hai hàng, đồng loạt mở miệng:Bang chủ."
Từ bên trong, Lục Hân Nghi bước ra ngoài, thấp giọng nói:Chú nhỏ, chuyện là Lục lão phu nhân buổi sáng có ghé qua thăm Tiểu Vũ, thằng bé có vẻ quý mến phu nhân, nên có vẻ bà ấy muốn ở lại chơi với Tiểu Vũ mấy hôm."
Sắc mặt Lục Vũ Thần có chút phức tạp, sau đó lại lạnh nhạt:"Ừm."
Hắn bước vào bên trong phòng khách, nhìn thấy mấy người đang ngồi trong phòng khách, cũng là vì Tiểu Vũ mà hòa hoãn với nhau.
Bạch Mai ngồi bên cạnh Tiểu Vũ, quan tâm chăm sóc, bóc từng múi cam đút cho thằng bé, kì là Tiểu Vũ cũng không bài xích Bạch Mai như những người khác."
Lục Vũ Thần chỉ cảm thấy sự giả tạo từ Bạch Mai, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng cảm nhận được tình cảm mẫu tử từ bà ta, vậy mà hiện tại bày ra cái vẻ gia đình thân thuộc.
"Thần Thần về rồi, mau vào ăn cơm."
Tiểu Vũ ngồi bên cạnh Bạch Mai, tâm tình Tiểu Vũ luôn không vui, khi nhìn thấy Bạch Mai mới mở lòng một chút, nhưng tâm nhóc con vẫn muốn Doãn Mộ Tư.
Bạch Mai đưa rất nhiều đồ ăn cho Tiểu Vũ, thằng bé chỉ ăn qua loa, cơ bản không thể ăn được cái gì.
Thân thể vốn đã được Doãn Mộ Tư bồi cho mập mạp một chút, mấy hôm nay lại ốm o xanh xao.
"Tiểu Vũ sao vậy, sao ăn ít như vậy?" - Bạch Mai lo lắng hỏi.
"Tiểu Vũ nhớ mẹ nên nuốt không vào." - Lục Hân Nghi nhỏ giọng.
Trên bàn ăn không khí lập tức thay đổi.
Mấy ánh mắt đều tập trung nhìn về phía Lục Vũ Thần, chỉ thấy hắn bình tĩnh ngồi ăn cơm, như không nghe thấy cái gì.
Tiểu Vũ cầm đũa ném xuống bàn, trừng mắt nhìn Lục Vũ Thần.
Mặc dù Tiểu Vũ không nói được, nhưng mọi người trên bàn đều biết Tiểu Vũ đang bất mãn vì Lục Vũ Thần đuổi Doãn Mộ Tư đi.
Sắc mặt Lục Vũ Thần trầm xuống:"Không muốn ăn thì đừng ăn nữa, ngày mai cũng đừng ăn."
Tuy trong lòng Tiểu Vũ có chút sợ nhưng so với Doãn Mộ Tư quay trở về thì vượt qua nổi sợ.
Không ăn thì không ăn, nhưng hai mắt to tròn vẫn trừng lên nhìn Lục Vũ Thần.
Lục Vũ Thần nhìn Lục Hân Nghi ra lệnh:"Từ hôm nay, Tiểu Vũ muốn cái gì đều phải mở miệng nói hoặc viết ra giấy, còn không liền không đáp ứng."
Tiểu Vũ từ khi Doãn Mộ Tư rời đi đều dùng hành động phản ứng Lục Vũ Thần, cả viết cũng không thèm viết.
Lục lão thái thái nhíu mày:"Vũ Thần, ý của con là gì đây?"
Lục Vũ Thần tuyên bố:"Doãn Mộ Tư sẽ không quay lại."
Bạch Mai sửng sốt:"Con định ly hôn sao?"
Không thấy Lục Vũ Thần phủ nhận, Lục lão thái thái giận:"Sao có thể mang hôn nhân ra làm trò đùa."
"Thần Thần, con nói đi, Mộ Mộ làm cái gì sai, tại sao con lại muốn ly hôn."
Thái độ của Lục Vũ Thần vô cùng bình tĩnh:"Cô ấy không làm gì sai, chỉ là con không thích nữa."
Lục lão thái thái biết rõ cuộc hôn nhân này, chỉ thở dài:"Các con ở với nhau một thời gian rồi, không lẽ con không có chút tình cảm với con bé."
"Không có."
Lục lão thái thái:"..."
"Con ăn xong rồi, lên trước."
Lục Vũ Thần rời khỏi bàn ăn, đi đến cầu thang thì giọng Bạch Mai vang lên:"Nếu con không có tình cảm với Mộ Mộ thì ly hôn cũng tốt, con bé còn trẻ chỉ hơn 20t, là còn xinh đẹp xuất chúng như vậy thiếu gì kẻ tốt đẹp hơn con theo đuổi."
Lục Vũ Thần nghe xong, đôi chân hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục bước lên lầu.
Tiểu Vũ nhanh chân chạy theo Lục Vũ Thần vào phòng hắn, nên trong chỉ nhìn thấy hắn đang đứng ngoài ban công hút thuốc.
Nhóc nhanh chóng viết xuống bảng 2s s2s2 hàng chữ, sau đó đi tới phía Lục Vũ Thần kéo ống quần của hắn.
Nhìn dòng chữ:"Ba thật sự sẽ ly hôn với mẹ sao?"
Lục Vũ Thần không có phản ứng, đôi bàn tay thon dài kẹp lấy tàn thuốc đưa lên môi mỏng, đôi mắt chim ưng nhìn thấu bóng đêm.
Tiêu Vũ lại viết thêm một câu, tiếp tục kéo ống quần Lục Vũ Thần.
Hắn cúi đầu nhìn dòng chữ:"Ba sẽ kết hôn với người phụ nữ kia sao?"
Lục Vũ Thần liền nghĩ đến Lâm Y Đình liền lắc đầu:"Không."
Tiểu Vũ lại viết:"Con muốn Mộ Mộ là mẹ của con."
Tiểu Vũ không tức giận, gương mặt nhỏ nhắn đầy nét khẩn cầu:"Con muốn mẹ, ba đừng ly hôn với mẹ."
"Đừng ly hôn, con hứa sẽ ngoan, sẽ nghe lời, sẽ không mất bình tĩnh nữa."
"Không muốn ly hôn, không muốn ly hôn."
Bị Lục Vũ Thần phớt lờ, Tiểu Vũ hai mắt đỏ ửng:"Đừng ly hôn, có được không?"
Cuối cùng, hắn cũng không chịu nổi, xoa đầu Tiểu Vũ:"Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào."
Tiểu Vũ nghe câu trả lời này liền trở nên cáu kỉnh:"Nếu ba thật sự ly hôn mẹ, con sẽ quay về nước M."
Nói xong, nhóc con liền tức giận quăng mạnh bảng viết xuống đất, bỏ ra ngoài, cánh cửa đóng lại phát ra một tiếng ầm chấn động.
Cậu nhóc bỏ về phòng, tự nhốt bản thân vào bên trong.
Ngày hôm sau, Doãn Mộ Tư đi đến Doãn thị ký hợp đồng bên phía Bạch Kim Toàn Cầu, sau đó liền cũng Hàn Dĩnh đi ăn cơm trưa.
Doãn Mộ Tư kể việc Lục Vũ Thần muốn ly hôn, ánh mắt ngập tràn chua xót, đáng ra cô phải là người nói ra câu đó.
"Đến cuối cùng, chúng ta đều phải đi đến bước cuối cùng."
Hàn Dĩnh lắc đầu:"Mộ Mộ, chẳng phải cậu và anh ta chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi sao, cậu yêu anh ta?"
Doãn Mộ Tư yêu Lục Vũ Thần, cô không phủ nhận, nhưng cô không cho phép vì tình yêu đó mà làm tổn thương cô thêm một lần nữa.
"Sống chung lâu như vậy cũng có chút tình cảm.
Nhưng Dĩnh Dĩnh, cậu có thể vứt bỏ được, tớ cũng sẽ buông bỏ."
Hàn Dĩnh mỉm cười:"Đúng vậy, tớ đã thật sự buông bỏ."
Doãn Mộ Tư hiện tại nhìn Hàn Dĩnh xinh đẹp tươi trẻ, tinh thần thoải mái, trên gương mặt đã lấy lại nụ cười tươi tắn… thì ra ly hôn xong, con người có thể thả lỏng và thoải mái như vậy?
Buổi chiều tan tầm, cô ngồi trên xe, nhìn thấy con dao găm ở trong cốp liền nghĩ đến Tống Tư Hàn, cô cảm thấy nên đi đến bệnh viện.
Nhưng cô chợt nhớ đến lời cảnh báo của Lục Vũ Thần.
Nghĩ đến những lời Lục Vũ Thần nói không cho cô đến gặp Tống Tư Hàn khiến cô cảm thấy nực cười, đã quyết định ly hôn, còn muốn quản cô, nằm mơ.
Là do sợ cô cắm sừng hắn.
Tống Tư Hàn hiện tại như vậy, hắn lo thừa rồi.
Cô không nghĩ nữa, liền cho xe chạy vào bệnh viện.
Lúc cô bước vào, nhìn thấy gương mặt tràn ngập sự