Bạch Giai Giai nhìn thấy Doãn Mộ Tư chiếm lấy vị trí của bản thân đáng ra có được, cô ta đoan trang thục nữ nhắm vào Doãn Mộ Tư nhỏ giọng.
"Mấy hôm trước Bạch gia nhận được thiệp mời cưới của Doãn tiểu thư và Tống Tư Hàn, sau này lại có thông báo hủy hôn… không ngờ Doãn tiểu thư lại nhanh như vậy cùng Lục thiếu gia qua lại."
Doãn Mộ Tư trước nay xinh đẹp hoàn hảo, gia thế hiển hách, cả thành phố Nam Sơn trước kia không ai dám nặng nhẹ móc mỉa cô.
Vậy mà chỉ vì một Tống Tư Hàn, ngay cả cóc ghẻ như nhà họ Bạch cũng có thể khi dễ cô.
"Thiệp cưới đều do tôi viết, hình như không hề mời Bạch gia các cô."
Bạch gia không phải quá thấp kém, nhưng không có quan hệ với Doãn gia và Tống gia nên không hề có thiệp mời.
Gương mặt Bạch Giai Giai liền ngượng ngùng lấp liếm:"Hàng ngàn thiệp mời, có lẽ Doãn tiểu thư không nhớ ra."
Tiểu Vũ liền giả vờ ngáp một cái, tựa vào cô xinh đẹp dụi mắt như muốn ngủ.
Cô Doãn không cần lo, đã có Tiểu Vũ bảo vệ cô rồi.
"Con đưa Tiểu Vũ về ngủ trước." - Lục Vũ Thần đưa tay muốn bế Tiểu Vũ nhưng bị thằng bé cự tuyệt.
Tiểu Vũ bám chắc tay áo của Doãn Mộ Tư không chịu buông, nhóc con muốn cô xinh đẹp bế.
"Lục Vũ Đình, đừng đi quá giới hạn." - Lục Thần Vũ lớn tiếng
Tiểu Vũ đưa đôi mắt đáng thương cầu Doãn Mộ Tư, lưu luyến không buông.
"Để tôi bế Tiểu Vũ về, dù sao hôm nay chúng ta cũng có chuyện cần bàn." - Doãn Mộ Tư ngây ngô nói.
Lời nói này của Doãn Mộ Tư, lại nghe ra sau bữa tiệc hôm nay hai người có việc phải làm, còn làm cái thì thì mọi người tự nghĩ.
Lão thái thái nghe vậy thì liền vui vẻ đẩy thuyền:"Vậy phiền Mộ Mộ đưa Tiểu Vũ về nhà rồi… nào, đi đi trẻ con nên ngủ sớm mới tốt."
Lục Vũ Thần nhìn ra ý tứ của lão thái thái cũng không muốn mở lời, trực tiếp rời đi.
Trần Chí Kiên đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Doãn Mộ Tư bế một đứa bé đi theo Lục Vũ Thần lên xe liền thở dài… Mộ Mộ cuối cùng cũng chọn cách giải quyết mọi chuyện theo cách tàn nhẫn với cô nhất.
Chiếc xe lái về biệt phủ Nam Sơn Diamond của Lục Vũ Thần, cô bế Tiểu Vũ đi theo Lục Hân Nghi hướng dẫn đặt cậu bé đang ngủ xuống giường.
"Hôm nay cô làm tốt lắm… tôi đưa cô đi tìm chú nhỏ, chú nhỏ không thích dài dòng nên cô phải nói ngắn gọn đúng trọng điểm." - Lục Hân Nghi vừa dẫn đường Doãn Mộ Tư vừa nhắc nhở.
"Cảm ơn cô, Lục tiểu thư."
"Tôi chỉ có thể giúp cô tới đây thôi, còn chú ấy có đồng ý hay không tôi không xen vào được."
Lục Hân Nghi mở cửa căn phòng có một cánh cửa rất lớn được chạm khắc vô cùng công phu, Doãn Mộ Tư bước vào bên trong thì không nhìn thấy ai, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp không một lỗi nhỏ.
"Doãn tiểu thư, gái nhà lành như cô lại mình lẻn vào phòng một người đàn ông, có phải là làm nhiều nên quen."
Đây là câu nói dài nhất là cô nghe từ miệng của đại ác ma.
Đúng là đại ác ma lời nói ra chỉ toàn sát thương đối thủ.
"Lục bang chủ, tôi đến đây xin anh mười phút."
Lục Vũ Thần ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn Doãn Mộ Tư kỹ hơn, so với cô gái ngây ngô năm đó chạy theo một tên đàn ông thì hiện tại trên gương mặt đã có nét đẹp kinh diễm hơn, không có góc chết.
Nhưng phụ nữ trên đời này giỏi nhất là nói dối hay sao?
"Nói đi, mười phút của cô."
Doãn Mộ Tư mang tình hình của Doãn thị trình bày theo thứ tự, còn mang con dấu của Doãn thị và hợp đồng chuyển nhượng của cô đặt trước mặt Lục Vũ Thần.
"Lục bang chủ, chỉ cần anh cứu ba tôi thoát khỏi Doãn Danh, tôi sẽ chia cho anh