Giọng nói Hàn Thương Nguyên chậm rãi, vô cùng êm tai:"Mộ Mộ, đây là việc của chúng ta, em không cần cảm ơn anh.
Em định xử lý bọn người đó ra sao?"
Doãn Mộ Tư nhẹ giọng:"Để em suy nghĩ."
"Nên khiến bọn chúng một lần nhớ mãi, không nên nhẹ tay buông tha."
Lời nói Hàn Thương Nguyên mang chút sắc bén:"Đừng sợ gì cả, yên tâm làm chuyện to gan, xảy ra chuyện gì đều có anh Thương Nguyên của em làm chổ dựa."
Lời nói này rất quen quen, hình như Lục Vũ Thần từng nói với cô những lời như vậy.
“Mộ Mộ." - Hàn Thương Nguyên lên tiếng gọi:"Nếu em không biết làm thế nào, giao nó cho anh."
Doãn Mộ Tư lắc đầu:"Em biết phải làm gì, anh Thương Nguyên an tâm, bọn chúng lần này liên lụy đến anh, em sẽ không bỏ qua cho bọn chúng."
"Được, buổi tối chúng ta đi ăn cơm." - Hàn Thương Nguyên nói.
Doãn Mộ Tư từ chối:"Tối nay em có việc đến bệnh viện, có gì ngày mai em mời anh."
"Được, vậy tối nay gặp."
Hả, sao lại tối gặp, chẳng phải cô đã nói tối nay đi bệnh viên rồi sao?
Chưa kịp hỏi lại, Hàn Thương Nguyên đã ngắt điện thoại, sau đó gửi cho cô tư liệu.
Bên trong ngoài những cái tên quen thuộc như Lâm Yến, Lâm Tranh, Bạch Phi Tinh, Hoàng Châu, còn có thêm một người khác là Lý Lệ.
Lý Lệ?
Cô từng đắc tội với người tên Lý Lê này?
Doãn Mộ Tư suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới nhớ ra, trợ lý của Lâm Y Đình tên là Lý Lệ.
Mà người đưa bức ảnh cô và Hàn Thương Nguyên đi vào rừng chính là Lý Lệ, thì ra muốn vu cho cô ngoại tình là chính là ý của Lâm Y Đình.
Thật vẽ vời, cô đã ly hôn với Lục Vũ Thần rồi, còn muốn giẫm lên cô.
Nếu cô còn nhịn đám tiện nhân này, cô không còn là Doãn Mộ Tư nữa.
Lúc này, tin nhắn điện thoại vang lên tin nhắn:"Mộ Mộ, anh vừa đến Nam Sơn nghe tin tức của em.
Có cần anh giúp gì không?"
Doãn Mộ Tư bật cười, ngôi sao may mắn của cô đã trở về:"Chí Kiên, tất nhiên em cần anh giúp rồi."
Trần Chí Kiên là anh trai kết nghĩa của Doãn Mộ Tư, không ngại nhờ vả.
"Chí Kiên, anh biết Lục Hy Thành phải không.
Hôm nay anh quay về Nam Sơn, mời anh ta đến uống rượu ở hộp đêm XX, tìm cách để hắn mang theo Lâm Yến."
Trần Chí Kiên quen biết Doãn Mộ Tư mấy năm, bao nhiêu lần bao che cùng cô làm việc xấu, hai người luôn ăn ý quậy phá:"Được, tối nay đúng không, để anh lo liệu."
Doãn Mộ Tư nhắn cho Từ Oánh:"Cậu về chưa?"
Từ Oánh liền đáp:"Vừa nhận được tin tức của cậu liền bay về, đang ở sân bay."
"Vậy giúp tớ một việc, mời bạn thân nhất của Lâm Yến đến hộp đêm XX tối nay, bảo cô ấy dù có chuyện gì cũng phải kéo Lâm Yến đi."
Từ Oánh không hỏi cái gì liền đáp:"Được, giao cho tớ."
Lúc này, tin nhắn của Hàn Dĩnh nổi lên:"Tớ có việc muốn thông báo."
Doãn Mộ Tư:"Chuyện gì vậy Dĩnh."
Từ Oánh:"Hóng."
Hàn Dĩnh:"Tớ phát hiện tớ mang thai."
Từ Oánh:"Khốn kiếp, vậy mà tên Cố Triết lại mạnh như vây."
Doãn Mộ Tư:"Chúc mừng cậu, cậu đợi ngày này lâu rồi."
Hàn Dĩnh:"Hình như là của Cố Triết, tớ chưa đi khám."
Từ Oánh:"Sao lại là hình như, ngoài anh ta sau khi ly hôn cậu ngủ với tên nào?"
Hàn Dĩnh:"Với Sandy, mối quan hệ điên loạn như hắn."
Doãn Mộ Tư lần đó nhìn thấy Hàn Dĩnh đi cùng Sandy đã đoán được phần nào.
Chỉ là không ngờ phát triển đến mức này, đã vậy Hàn Dĩnh mang thai con của Cố Triết, Sandy liệu có thể tiếp tục.
Nhưng hắn bị điên, cũng không biết hắn muốn cái gì.
Doãn Mộ Tư:"Tối nay sau khi dọn sạch sẽ lũ bông sen, trà xanh… chúng ta đi ăn mừng Hàn Dĩnh có tin vui cũng như tớ quay về độc thân."
Hàn Dĩnh:"Thật sư ly hôn."
Từ Oánh:"Hả, thật sự ly hôn?
Doãn Mộ Tư:"Ừm"
Từ Oánh:"Hắn ta bị lãnh cảm sao, hay là bị gay? Đệ nhất mỹ nhân như cậu tớ nhìn còn thèm ăn thịt, vậy mà anh ta lại đồng ý ly hôn."
Hàn Dĩnh:"Người như Mộ Mộ của chúng ta thông minh xinh đẹp lại vô cùng quyến rũ, hở ra là sẽ bị người khác cướp mất, đến lúc đó anh ta sẽ hối hận."
Doãn Mộ Tư:"Anh ta không lãnh cảm cũng không phải gay, lấy điều kiện của anh ấy muốn loại phụ nữ nào không có.
Có thể tới không phải người anh ấy thích, hoặc chúng tớ không có duyên phận, mình vẫn luôn cảm kích anh ta vậy nên chúng ta đừng nói xấu anh ta."
Hàn Dĩnh:"Mộ Mộ, cậu yêu Lục Vũ Thần sao?"
Từ Oánh:"Đừng có nói là đúng nhé."
Doãn Mộ Tư:"Tớ yêu anh ta, nhưng tình cảm đó chưa là gì cả, đừng lo lắng, tớ vẫn còn rất lý trí."
Từ Oánh:"Mẹ kiếp, vậy mà cậu lại động tâm."
Chuyện cô yêu Lục Vũ Thần đáng kinh động vậy sao?
Tối nay bận rộn nên Doãn Mộ Tư tan tầm liền rời khỏi Doãn thị.
Bên ngoài, liền nhìn thấy Hàn Thương Nguyên đang đứng phía trước phì phèo điếu thuốc, sương khói phủ ngập tràn, tràn đầy mê hoặc.
Đối với rất nhiều phụ nữ, Hàn Thương Nguyên có một khí chất hấp dẫn, độc đoán xấu xa, đẹp trai nguông cuồng và vô cùng quyến rũ.
"Mộ Mộ.".
Hàn Thương Nguyên rất nhanh nhìn thấy cô, dập điếu thuốc trên tay, khóe môi cười tươi nhìn cô.
Không phải cô nói sẽ đến bệnh viện sao, sao anh ấy còn đến.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của cô, Hàn Thương Nguyên nở nụ cười cưng chiều:"Em muốn đến bệnh viện phải không? Anh đưa em đi, dù sao cậu ta cũng cũng chăm sóc em mấy năm, anh cũng muốn cảm tạ cậu ấy."
"Anh Thương Nguyên."
Những lời này của anh ấy, có gì đó không đúng?
Không cho thời gian suy nghĩ liền mở cửa xe:"Lên xe đi, anh đưa em đi."
Doãn Mộ Tư cũng không từ chối, liền lên xe.
Chiếc xe hướng bệnh viện thẳng đến.
Doãn Mộ Tư trầm ngâm một lúc lâu liền mở miệng:"Chắc anh cũng biết bệnh tình của Tống Tư Hàn, phải không?"
Hàn Thương Nguyên gật đầu:"Anh biết, lần đó Doãn Danh gọi anh đến, anh điều tra kẻ nào đứng phía sau nên biết được chuyện của Tống Tư Hàn."
Doãn Mộ Tư hoàn toàn nhức đầu:"Xem ra chuyện này rất phức tạp."
Nhìn vẻ mệt mỏi trên gương mặt cô, Tống Tư Hàn trong mắt lóe lên sự đau lòng:"Trên đời này luôn không hề đơn giản, ai nấy đều có dụ/c vọng đương nhiên không thể đơn giản."
Doãn Mộ Tư không muốn nghĩ nhiều nữa, toàn thân co rút lại, ánh mắt nhắm nghiền lại:"Em ngủ một chút, đến nơi anh gọi em nha."
Mấy ngày nay xảy ra nhiều việc, đêm trước cô lại không chợp mắt được, nói xong liền nhắm nghiền thiếp đi.
Xe của Hàn Thương Nguyên rẽ vào nhà xe bệnh viện, liền nhìn thấy Lục Vũ Thần từ xe bước xuống, phía sau còn có Lâm Y Đình.
"Mộ Mộ, đến rồi Mộ Mộ."
Doãn Mộ Tư đang ngủ, nghe thấy tiếng gọi liền mơ màng mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Thương Nguyên, bắt gặp đôi mắt đen trong như nước của anh.
Đôi môi anh hồng đậm, thanh âm phát ra vô cùng êm tai:"Nên dậy rồi, đến nơi rồi."
Doãn Mộ Tư gật đầu, đưa tay tháo dây an toàn, đưa tay chạm vào mu bàn tay của Hàn Thương Nguyên, cơ thể buông lỏng, dây an toàn được cởi ra.
Lúc này, gương mặt Hàn Thương Nguyên đang rất gần gương mặt cô, hơi thở hòa quyện vào nhau, không khí vô cùng mập mờ.
Doãn Mộ Tư sửng sốt một chút, sau đó liền rút tay về, nhìn Hàn Thương Nguyên nói:"Cảm ơn anh."
Hàn Thương Nguyên cười tươi:"Chúng ta xuống xe thôi."
Vừa bước xuống xe, Doãn Mộ Tư liền chạm phải ánh măt lạnh lẽo vô tình của Lục Vũ Thần khiến toàn thân cô trở nên căng cứng.
Chỉ là hắn cũng không nhìn cô, ánh mắt sắc bén chỉ lướt qua cô.
Lâm Y Đình từ phía sau, ánh mắt hướng về Doãn Mộ Tư và Lục Vũ Thần mấy lần, sau đó nhanh chân bước theo Lục Vũ Thần.
Giọng nói cô ta nhẹ nhàng mềm mại:"Vũ Thần, đợi em với."
Hàn Thương Nguyên bước đến