Cận vệ mở bảng ghi âm những gì Lý Lệ nhận tội, Lâm Y Đình không thể tin được lại bị phản bội, giọng nói vang lên đầy ủy khuất:"Không, cô ta nói dối, em chưa bao giờ bảo cô ta làm những điều này, cô ấy vu oan cho em, Vũ Thần…"
"Không cho phép cô gọi tên của tôi, tôi chỉ nói một lần."
Lâm Y Đình liền ngậm miệng lại, muốn gọi tên anh liền nuốt xuống, cô biết sự dung túng của Lục Vũ Thần dành cho cô đã đến giới hạn.
Cô phải phủi sạch hết tất cả, nếu không sẽ không thể sống yên ổn.
Hít thở sâu, Lâm Y Đình lấy lại bình tĩnh:"Lục… bang chủ, tôi không có làm những gì như cô ta nói, tôi biết vì sao cô ta hãm hại tôi.
Cô ta gần đây hay làm sai nhiều việc bị tôi khiển trách, tôi còn muốn đổi người nên cô ta sinh hận ý lên tôi nên cô ta…"
Lục Vũ Thần nhắm mắt lại, ngón tay gõ từng nhịp lên bàn.
Cận vệ hiểu ý, từ phía sau dùng chân đạp vào khủy chân phía sau của Lâm Y Đình, đẩy cô ta quỳ xuống.
Lâm Y Đình còn đang nói, đột nhiên bị đá vào gân chân, hai chân đột nhiên mềm nhũn ngã khụy xuống đất, sau đó cả người bị đè xuống.
"Các người muốn làm gì, thả tôi ra."
Vùng vẫy cách mấy cũng không thoát ra được, Lâm Y Đình sắc mặt tái nhợt nhìn Lục Vũ Thần:"Tôi nói đều là sự thật, tôi không có thù oán gì với Doãn Mộ Tư, tôi sao phải hại cô ấy."
Lục Vũ Thần không mở mắt, bàn tay vẫn gõ từng nhịp trên mặt bàn.
Cận vệ liền nói:"Cô Lâm, cô còn hai phút.
Nếu cô không nói thật, cô sẽ cùng Lý Lệ ở cùng một chỗ bị nhốt lại địa lao."
Địa lao.
Lâm Y Đình bắt đầu run lẩy bẩy, cô sợ hãi nhìn về phía tên cận vệ đứng bên cạnh Lục Vũ Thần:"Lý Lệ, cô ấy ở đâu?"
Hắn ta không đáp câu hỏi, chỉ lạnh nhạt nói:"Còn một phút."
Hiện tại bên tai cô ta chỉ còn nghe thấy thanh âm của chiếc kim giây đang di chuyển, cô ta nhìn những tên cận vệ gương mặt lạnh lẽo, Lục Vũ Thần ngồi đó không mở mắt, mồ hôi không ngừng túa ra trên trán.
Cô phải làm sao đây, một mực phủ nhận hay nói sự thật.
Nếu phủ nhận, Lục Vũ Thần có khi nào sẽ dùng hình với cô không?
Còn nói thật, hình phạt của cô là gì?
Doãn Mộ Tư lần đó bị đuổi đi, ly hôn cô ta đều thấy rõ ràng, cô không muốn bị đuổi khỏi mắt hắn, còn tài nguyên trên người cô, cô không muốn mất hết.
Cô không thể nói ra.
Lúc cô đang chật vật suy nghĩ giữa hai thứ, giọng nói của cận vệ lại vang lên:"Cô Lâm, thời gian của cô đã hết.
Mang cô ta xuống địa lao cùng Lý Lệ."
Dứt lời, Lâm Y Đình đang nằm dưới đất bị lôi lên.
Lâm Y Đình tái nhợt nhìn Lục Vũ Thần cầu cứu:"Vũ Thần, anh không thể đối với tôi như vậy được.
Anh còn nhớ những gì anh hứa không, anh đã hứa với An Nhiên sẽ chăm sóc tôi, coi tôi như cô ấy mà bao bọc."
Trong lúc nguy nan, sức lực con người đúng là thần thông quản đại.
Cô ta đẩy khỏi hai tên cận vệ, chạy về phía Lục Vũ Thần quỳ xuống ôm lấy ống quần của hắn:"Anh muốn kết tội tôi phải có chứng cứ, tôi thật sự không lệnh cho Lý Lệ làm việc đó, sao anh không tin tôi?"
Gương mặt cô đầy nước mắt, không ra cái dạng con người.
Đối với nước mắt của Lâm Y Đình, hắn chỉ có chán ghét.
Hắn hất chân ra khỏi bàn tay đang níu lấy của cô ta, giọng nói lạnh lùng của Lục Vũ Thần vang lên từ đỉnh đầu:"Nếu không vì An Nhiên, tại sao tôi phải lãng phí cho cô 5 phút?"
Đây là lời nói tàn nhẫn nhất là một cô gái nghe từ miệng của người đàn ông mà cô ta yêu say đắm.
"Cô còn dám mang An Nhiên ra làm lá chắn mạng.
An Nhiên giao Tiểu Vũ cho cô, cô đến để Tiểu Vũ cười một lần cũng không thể làm được."
"Nếu cô thật sự nhớ đến lời hứa, thì những gì cô hứa với An Nhiên, cô đã làm được hay chưa?"
Lục Vũ Thần lạnh lùng nhìn cận vệ bên cạnh:"Cô ta được tự do ra vào