Hàn Dĩnh bên trong phòng bao bên cạnh nhận được tin nhắn mẹ ruột, bảo rằng ba cô đã để ý đến người đàn ông bên cạnh cô mà điều tra, có vẻ thông tin không tốt lắm, ông ấy rất tức giận.
Cô muốn nhắn lại mấy câu rằng cô và Sandy không phải như họ nghĩ nhưng chưa kịp nhắn thì cửa phòng bao đã mở ra.
Hàn Dĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Thương Nguyên kéo tay Doãn Mộ Tư đi vào, phía sau là…
Lục Vũ Thần…
Cô cứ nghĩ bản thân nhìn nhầm, sao Lục Vũ Thần lại có mặt ở đây?
Đêm nay là tiệc mừng đôc thân của Doãn Mộ Tư, sao có thể có mặt người đó.
Doãn Mộ Tư đi lại ghế bên cạnh Hàn Dĩnh ngồi xuống, Hàn Dĩnh nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn muốn khóc đến nơi kia thì không khỏi đồng cảm vơi cô ấy.
Sandy rất là nhanh, hắn bước vào tiếp theo sau đó cũng ngồi bên cạnh Hàn Dĩnh, lưng hắn tựa vào ghế, bàn tay gác qua chiếc ghế của Hàn Dĩnh phía sau.
Doãn Mộ Tư nhìn hành động của Sandy, xem ra là Hàn Dĩnh khó mà tách ra được liền nhỏ giọng nói""Dĩnh Dĩnh, tớ có cảm giác cậu không thoát được, không thì cứ làm theo ý hắn ta đi."
Mặc dù Sandy hay làm những điều không giống ai, nhưng cô biết hắn một thời gian, hắn không phải kẻ xấu xa.
Còn về phương diện tình cảm thì cô không chắc, phải quan sát thêm, chỉ sợ như Cố Triết là nam nhân mắt mù.
Hàn Dĩnh cười nửa miệng:"Mộ Mộ, cuối cùng cậu ở phe nào?"
Doãn Mộ Tư lắc đầu:"Tớ chỉ nói trực giác của tớ."
Hàn Dĩnh liếc mắt về phía Lục Vũ Thần một cái:"Cậu nên tự lo đi, theo trực giác của tớ thì tình hình của cậu không tốt lắm."
Doãn Mộ Tư liếc nhìn về phía Lục Vũ Thần, bắt gặp ánh mắt sắc bén lạnh lùng kia liền giả vờ bình tĩnh quay mặt đi.
Đúng vậy, cô nên tự lo cho bản thân trước.
Từ Oánh và Trần Chí Kiên và mọi người lần lượt đến, trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt.
Một lát sau, Cố Triết và Bạch Giai Giai cũng tiến vào.
Bạch Giai Giai nhìn về phía Hàn Dĩnh xuất hiện liền nhìn về phía Cố Triết, chỉ thấy Cố Triết dừng chân, ánh mắt nhìn về phía Hàn Dĩnh và bàn tay của người đàn ông bên cạnh.
Sandy nhếch môi cười, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh.
Doãn Mộ Tư không ngờ Cố Triết và Bạch Giai Giai thực sự đến để tham gia cuộc vui tối nay.
Tất cả mọi người tại nơi này đều biết mối quan hệ giữa Cố Triết và Hàn Dĩnh ly hôn bởi vì Bạch Giai Giai xen vào.
Bầu không khí liền bắt đầu ngượng ngùng, lúc đầu không khí nhộn nhịp bây giờ lại trở nên yên tĩnh.
Bên này Hàn Dĩnh lại rất bình thản, sắc mặt không chút thay đổi, như chưa từng quen biết Cố Triết.
Trong thực tế, sau khi một màn bên kia, Cố Triết cảm giác hối hận khi bước qua bên này.
Lúc Doãn Mộ Tư và Từ Oánh xuất hiện mà không có Hàn Dĩnh hắn đã cảm thấy là lạ, không ngờ lại gặp ở bên này.
Lúc này không thể quay người ra ngoài cũng không cần phải làm như vậy.
Vì Hàn Dĩnh và hắn đã ly hôn, không còn liên quan đến nhau.
Bạch Giai Giai cảm thấy tình thế không tốt liền ngập ngừng hỏi:"Anh Triết, chúng ta đi thôi."
Cố Triết nhìn quanh căn phòng sau đó cười với Bạch Giai Giai liền nói:"Đã đến rồi thì cứ ngồi xuống chơi."
Nơi này có Hàn Dĩnh, nếu hắn quay lưng bỏ đi chẳng khác nào bản thân làm việc xấu phải bỏ trốn, hắn không ngu ngốc như vậy.
Mọi người đều ở Nam Sơn, trước sau cũng phải đối diện.
Bạch Giai Giai mỉm cười hài lòng, cô ta muốn đường đường chính chính bên cạnh Cố Triết, và còn sẽ sỉ nhục Hàn Dĩnh trước mặt bao nhiêu người.
Đứa bé trong bụng cô chính là vũ khí tốt nhất khiến Hàn Dĩnh thất thế.
Cố Triết và Bạch Giai Giai cũng ngồi xuống.
Phòng bao rộng lớn và xa hoa sang trọng, có một quầy bar lớn có sẵn người pha chế.
Bên trên có sẵn một bình rượu trái cây rất đẹp mắt, người phục vụ đang cho vào từng ly để phục vụ.
Bạch Giai Giai đưa mắt nhìn thấy liền nói với Cố Triết bằng giọng điệu quyến rũ:"Anh Triết, em muốn uống rượu trái cây."
Cố Triết nhẹ giọng:"Em nên uống nước trái cây thì tốt hơn."
Bạch Giai Giai đang mang thai đứa cháu quý hóa nhà họ Cố, hắn không muốn cô đụng vào chất k/ích thích như rượu.
Bạch Giai Giai tỏ ra nũng nịu, đưa một ngón tay lên nói:"Chỉ một ly thôi, em chỉ uống mấy ngụm."
Cố Triết lắc đầu:"Em đang mang thai, không nên uống…"
Lời nói con chưa ra hết câu, Cố Triết không biết nghĩ đến cái gì, liền im lặng.
Bạch Giai Giai sờ xuống bụng của mình, ngượng ngùng gật đầu, gương mặt tràn ra hạnh phúc:"Anh Triết, em nghe lời anh, không uống nữa."
Bạch Giai Giai về Cố gia được Cố Triết bồi bổ cưng chiều, nước da trắng hồng, làn da bóng mịn trên gương mặt trở nên đáng yêu.
Cố Triết xoa đầu cô ta cười:"Ngoan."
Nhìn thấy bọn chúng làm trò, Doãn Mộ Tư liền cảm thấy buồn nôn, Bạch Giai Giai lại dám mang cái thai kia ra thị uy với Hàn Dĩnh.
Cô lo lắng nhìn về phía Hàn Dĩnh, chỉ thấy Hàn Dĩnh và Sandy đang nói chuyện thì thầm với nhau, không hề quan tâm đến hai người bên kia.
Chỉ có Từ Oánh là không thể nhịn, cô ta phỉ nhổ một cái liền nói:"Thật sự ghê tởm."
Sắc mặt Bạch Giai Giai tái nhợt:"Cô mắng ai?"
Từ Oánh lạnh giọng:"Ai nhận thì tôi mắng người đó."
Bạch Giai Giai cắn môi nhìn Cố Triết.
Cố Triết đương nhiên bảo vệ cô ta, cũng không cho phép Từ Oánh cứ thế khiêu khích:"Từ Oánh, đừng đi quá giới hạn của tôi."
Từ Oánh muốn mắng nhưng nghe tiếng đẩy cửa, là Cố Hải Ninh và Hoàng Châu tiến vào, cô lại thu lại lời mắng chửi… Cố Hải Ninh kia trước kia là cô có lỗi với hắn, cô cũng không muốn gây chú ý đến hắn.
Bên này, Sandy thì thầm vào tai Hàn Dĩnh:"Em muốn trả thù Cố Triết không, anh có thể giúp em."
Lỗ tai cô bị giọng nói thì thầm cộng hơi thở nóng ấm làm tai cô nhạy cảm một chút mà nóng rát và ngứa ngáy.
"Không có hứng thú."
Sandy nhìn vào đôi tai ửng đỏ của cô, nụ cười trên khóe miệng của hắn càng nhiều tà mị, giọng nói êm ái:"Thật sự không cần sao?"
Nhìn dái tai của cô đang đỏ ửng lên, Sandy lại trở nên biế/n thái, lại nghiêng người ghé vào tai cô hà hơi, giọng nói mềm mại quyến rũ chết người:"Người phụ nữ kia đang diễu võ dương oai với em, em thật sự thấy quen rồi?"
Lúc này, lỗ tai cô đã đỏ thêm mấy phần.
Quá mê người.
Hàn Dĩnh bị Sandy ngày một ép sát, hắn gần như đang muốn ôm lấy cô, ánh mắt Hàn Thương Nguyên cũng dán lên người hai bọn họ, Hàn Dĩnh không khỏi tức giận nhỏ giọng:"Sandy, anh mau buông."
Sandy rất hứng thú với sự e thẹn này của Hàn Dĩnh, hắn dường như trêu chọc cô đến nghiện rồi, tiếp tục hà hơi vào tai cô:"Chỉ cần em hợp tác với anh, anh nhất định giúp em hả giận."
Hàn Dĩnh muốn mở miệng nói không cần, cô lại bắt gặp ánh mắt của Cố Triết đang nhìn về phía cô, khuôn mặt anh ta dường như chứa đầy tức giận và khinh bỉ.
Khinh bỉ?
Dựa vào cái gì? Người đáng bị khinh bỉ chính là anh ta.
Cô liền đổi ý, nhỏ giọng hỏi Sandy:"Anh sẽ làm gì?"
Bọn chúng sau lưng lén lút qua lại, còn giả tạo đổ tội cho cô, còn mang thai khi chưa ly hôn.
Hết thảy mọi thứ, nói Hàn Dĩnh không oán hận thì là giả.
Hiện tại, bọn họ đã ly hôn nên cô muốn coi hắn như một kẻ chưa từng quen biết.
Mấy năm yêu nhau và kết hôn, coi như cho chó ăn.
Nhưng bọn họ lại muốn khiêu khích cô.
Rõ ràng Cố Triết biết cô từng không thể mang thai, lại mang chuyện Bạch Giai Giai mang thai ra vũ nhục cô.
Bất quá đứa con trong bụng này, chỉ là con của cô… Cố Triết cả đời sẽ không có quyền biết được sự có mặt của nó.
Nhưng cô, không thể để mặc bọn chúng ức hiếp.
Sandy cười một tiếng, ngữ khí mê hoặc:"Em yên tâm đi, anh không lợi dụng em, cũng không khiêu