Hàn Thương Nguyên nói xong liền nhường sân khấu cho bang nhạc, lần lượt từng người đăng kí lên hát.
Lúc này Hoàng Châu cũng lên sân khấu, cô ta vậy mà mở miệng mời Hàn Thương Nguyên cùng lên sân khấu hát, tiếc là Hàn Thương Nguyên lịch thiệp từ chối.
Cô ta hiện là mỹ nhân có tiếng ở Nam Sơn, chỉ thua Doãn Mộ Tư về danh gia vọng tộc.
Hiện tại Doãn Mộ Tư vừa ly hôn, liền bị ảnh hưởng danh tiếng, Hoàng Châu chính là luôn muốn cái danh tiếng đó.
Mà Doãn Mộ Tư cũng không cần cái danh hiệu đó, là mọi người tự xưng, cô lại cảm thấy phiền.
Lúc Hoàng Châu đang hát, Hàn Dĩnh liền nhìn cô ta mà nói:"Mộ Mộ, mẹ của mình lại kết giao với mẹ của Hoàng Châu, nghe nói bọn họ đang bàn chuyện hôn sự giữa cô ta và anh Thương Nguyên."
Doãn Mộ Tư có chút kinh ngạc:"Cô ta chắc đang sướng chết đi được vì hôn sự này."
Hàn Dĩnh cười nói:"Con người này luôn giả vờ giả vịt thanh cao hiểu chuyện, nhưng lòng dạ khó lường…tớ đã nói nhưng mẹ tớ lại không tin, trước đây cô ta có ý với Lục Vũ Thần, nhưng chớp mắt cậu ta cướp mất."
Hoàng Châu từng nhìn trúng Lục Vũ Thần.
Cũng gọi là hợp đi.
Hắn ta lạnh lùng, cô ta kiệm lời ít nói, chắc chắn sẽ không chọc giận hắn, đây là loại nữ nhân mà hắn muốn.
Cô không nhịn được mà nhìn Lục Vũ Thần, lúc này phát hiện hắn cũng đang nhìn cô, cô liền làm bộ xem như là lướt mắt qua hắn.
Cô lại xoay người nói chuyện với Hàn Dĩnh:"Vậy nên gần đây gặp mặt cô ta luôn đầy thù địch với tớ, tớ còn tưởng cô ta muốn tranh cái danh đệ nhất mỹ nhân, ai ngờ còn có một màn như vậy?"
Hàn Dĩnh lại nói:"Cũng không chỉ có vậy, hiện tại cô ta hướng về anh trai tớ, mà anh ấy lại với cậu….
Thôi đi, tốt nhất là cậu phải đề phòng loại nữ nhân này."
Doãn Mộ Tư cảm thấy sự ngập ngừng của Hàn Dĩnh chính là ý nói Hàn Thương Nguyên có tình cảm với cô, mà đây chính là loại tình cảm nam nữ, chính là tình yêu?
Cô nhớ Lục Vũ Thần cũng đã cảnh báo với cô.
Ánh mắt cô hướng về Hàn Thương Nguyên đầy phức tạp, chẳng lẽ anh ấy thật sự thích cô?
Nhưng anh ấy đã đi lâu như vậy, ngày cô chuẩn bị đính hôn anh ấy cũng không hề liên lạc, ngày ba cô ngã xuống anh không xuất hiện, khi anh ấy xuất hiện cô đã gả cho Lục Vũ Thần.
Nếu anh thật sự yêu thích cô, vì sao lại bỏ lỡ cô nhiều như vậy.
Hoàng Châu hát trên sân khấu vô cùng thu hút người xem, giọng hát trong trẻo cùng sự xinh đẹp sẵn có khiến nao lòng người xem.
"Hoàng Châu không hổ danh là tài nữ, khí chất này Doãn Mộ Tư không tài nào sánh được."
"Tôi cảm thấy danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Nam Sơn cũng nên đổi rồi, Doãn Mộ Tư chỉ là hư danh, cô ta ngoài đẹp cũng là vô dụng."
Mọi người ca ngợi Hoàng Châu khiến cô vô cùng tươi tắn, kết thúc bài nhạc liền về chỗ ngồi phong thái mỹ nhân.
Doãn Mộ Tư cũng không quan tâm, danh hiệu kia cô cũng sớm làm đến ngán.
Hoàng Châu kia muốn giành lấy thì cứ đến lấy, chỉ là cô ta có bản lĩnh đó hay không?
Hàn Thương Nguyên mang một ly rượu đến đứng bên cạnh Doãn Mộ Tư và Hàn Dĩnh đang đứng.
Ánh mắt lướt về phía Hàn Dĩnh:"Chuyện của hắn ta, cần anh giúp em không?"
Hàn Dĩnh lắc đầu:"Em tự giải quyết hắn được."
Doãn Mộ Tư bật cười:"Liền gả sẽ giải quyết tốt nhất."
Hàn Thương Nguyên cũng bật cười nhìn Doãn Mộ Tư, sau đó liền xoa đầu cô:"Còn em, cũng thích một người tán tỉnh như hắn ta?"
Doãn Mộ Tư:"..."
Anh Thương Nguyên cũng biết đọc suy nghĩ sao?
Doãn Mộ Tư đáp:"Nữ nhân nào cũng thích như vậy, em có gì lạ lắm sao?"
Hàn Thương Nguyên cưng chiều:"Anh hiểu rồi."
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Dĩnh cảm thấy bọn họ thật xứng đôi vừa lứa như sinh ra dành cho nhau, cô nhớ ngày còn bé, nếu anh Thương Nguyên không đi theo sự nghiệp của cha, có lẽ hai người đã thành đôi.
Hàn Dĩnh nhìn về phía Lục Vũ Thần, chỉ thấy hắn duy trì bộ mặt lạnh nhạt, không biểu lộ cảm xúc.
Bên kia, Bạch Giai Giai thấy Cố Triết đã khá hơn, cô ta kéo tay Cố Triết mỉm cười ngọt ngào:"Anh Triết, em cũng hát tặng anh một bài nhé."
Cố Triết nhìn gương mặt Bạch Giai Giai xinh đẹp ngọt ngào, nữ nhân luôn nhu mì yếu ớt lấy lòng hắn, hắn không nhịn được liền đưa tay chạm vào mặt cô ta cưng chiều:Được, đi thôi."
Bạch Giai Giai lên sân khấu, tự đàn tự hát thể hiện tình yêu qua từng lời hát, âm thanh ôn nhu như nữ nhân hờn dỗi người yêu, trực tiếp khiến trái tim nam nhân xót xa.
Tình cảm không che giấu trong mắt Bạch Giai Giai hướng về Cố Triết khiến hắn rất hài lòng, toàn bộ bực bội trong lòng đều quét đi.
Sandy tựa vào ghế, nhìn Hàn Dĩnh nói:"Chúng ta cũng lên hát một bài tình ca."
Hàn Dĩnh nói:"Giọng của anh hát lúc ở nhà tắm tôi đã lãnh ngộ, không muốn cùng anh rước nhục."
Sandy khóe miệng cười rất tươi:"Kết hôn với anh, anh giúp em trả thù Cố Triết và tiện nhân kia."
Hàn Dĩnh nhếch môi:"Cút."
Sandy nhíu mày, sau đó lại cười gian xảo:"Chúng ta ở cùng một phòng, em bảo anh cút…là cút lên người em đè xuống?"
Hàn Dĩnh tức giận phát hỏa:"Ai muốn ở với anh, đêm nay anh mau chóng dọn ra khỏi nhà tôi, nếu không đi hậu quả tự gánh lấy."
Bên trên, Bạch Giai Giai dần đi đến cuối bài hát, thanh âm dần dần thu lại, cô để tay lên ghita cố định, nhẹ nhàng nhắm mắt chờ đợi mọi người vỗ tay tán thưởng.
Tuy nhiên, cô không nghe thấy âm thanh vỗ tay nào, chỉ nghe tiếng ai đó tranh cải.
Sau khi tiếng nhạc dừng lại, một cảnh đáng xem giữa hai con người khiến mọi người chú ý.
"Anh không dọn đi, em có thể làm gì anh?"
Sandy lúc này đang nhìn chằm chằm vào Hàn Dĩnh, không phát hiện bản thân là tiêu điểm:"Em nói đi, anh không rời đi em sẽ làm gì anh?"
Hàn Dĩnh muốn bịt miệng Sandy ngay lập tức:"Câm miệng."
Hắn ta, tên điên này cố ý, chắc chắn là hắn cố ý.
Nhìn thấy bộ dáng giận không dám nói của Hàn Dĩnh, Sandy cười nham hiểm:"Vậy em đồng ý chúng ta ở chung rồi?"
Ở chung?
Vừa rồi Hàn Dĩnh còn cự tuyệt người đàn ông này, sao chỉ vừa xoay đầu liền thành ở chung.
Cố Triết còn đang muốn tán dương Bạch Giai Giai, sau khi nghe hai người kia ở chung, sắc mặt anh ta tối sầm lại, đáng sợ hơn trước mấy phần.
Hắn xoay đầu lại,