Nháy mắt, Doãn Mộ Tư theo Hàn Thương Nguyên đến Nhật được một tuần, bộ váy Lục Vũ Thần chuẩn bị cho cô đêm đó, bị hắn ta một mồi lửa đốt sạch.
Cô như chim hoàng yến, bị nhốt trong lồng vàng.
Quần áo, giày dép mới chất thành đống trong phòng thay đồ, trang sức xếp theo bộ, đồ ăn đều là cao lương mỹ vị.
Hàn Thương Nguyên tận lực mang cho cô những điều tốt đẹp nhất.
Nhưng liệu con chim bị bẻ cánh giam cầm, sẽ có thể nghe được tiếng hót vui vẻ sao?
Doãn Mộ Tư nằm trong bồn tắm đầy sữa, mùi thơm tinh dàu đắc tiền hòa quyện vào những cánh hoa hồng tươi, khiến làn da trắng nõn của cô càng thêm mượt mà.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, Doãn Mộ Tư nhìn thấy Hàn Thương Nguyên cùng một số người và một bộ váy cưới trên con manocanh.
Chiếc váy cưới màu trắng như tuyết rất đẹp, đính kết tỉ mỉ, mấy ngày trước đều nằm trên bản vẽ của Hàn Thương Nguyên, hôm nay thành phẩm đã hiện ra trước mắt.
"Đẹp không?"
Hàn Thương Nguyên nhìn về phía cô, ánh mắt sâu thẩm tà mị, lộ vẻ mong chờ:"Em thử xem."
Doãn Mộ Tư không nói một lời, đi về phía giường ngủ, vén chăn, quay lưng về phía hắn nằm xuống.
Ánh mắt Hàn Thương Nguyên tối sầm, ra hiệu người hầu ra ngoài.
Hàn Thương Nguyên đi đến bên giường, dỗ dành:"Mộ Mộ, đây là váy cưới do anh thiết kế, em đứng dây thử xem có vừa không, nếu không vừa anj sẽ cho người đi đổi."
Doãn Mộ Tư nhắm mắt không đáp.
Hàn Thương Nguyên muốn ép cô gả cho hắn, đám cưới đã định một tuần sau, váy cưới cũng đã có, nhà thờ đã chuẩn bị, thứ duy nhất còn lại chính là ảnh cưới.
Nhìn Doãn Mộ Tư không cử động, Hàn Thương Nguyên lại nói:"Em đang trách anh không mời ba em tới dự phải không, không đủ coi trọng hôn lễ của chúng ta?"
Sắc mặt Doãn Mộ Tư biến đổi, mở mắt:"Hàn Thương Nguyên, dù anh có mang ba tôi ra uy hiếp tôi, muốn tôi gả cho anh, trừ khi anh muốn cưới một xác chết."
Hàn Thương Nguyên không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt hiện ra một tia lửa giận:"Vậy em muốn gả cho ai, Lục Vũ Thần? Hắn ta còn không muốn tổ chức hôn lễ cho em, em quên rồi à, sau khi gả cho hắn, em nhận được bao nhiêu sự lạnh lùng và sỉ nhục."
Doãn Mộ Tư đáp:"Cho dù đúng là vậy, tôi vẫn muốn gả cho anh ấy và chưa từng hối hận."
Lời nói của Doãn Mộ Tư khiến lửa giận trong lòng Hàn Thương Nguyên bùng cháy dữ dội, hắn kéo chăn trên người cô ra, kéo cô đứng lên khỏi giường.
Doãn Mộ Tư kinh hãi:"Anh muốn làm gì?"
Hàn Thương Nguyên siết chặt cổ tay cô, kéo đến gần váy cưới, giọng nói không còn ôn nhu nữa, chỉ lạnh lùng và giận dữ:"Anh muốn em thử nó."
"Tôi không muốn thử, anh muốn thử thì tự mà thử."
Doãn Mộ Tư hét lên và đá vào con manocanh.
Chiếc váy cưới cứ thế ngã xuống đất.
Sự thù địch trong mắt Hàn Thương Nguyên bọc phát:"Nếu em không muốn thử thì anh sẽ thử cho em."
Vừa nói xong, bàn tay anh nắm chiếc váy ngủ của cô, xé thành hai mảnh.
Doãn Mộ Tư sợ hãi đẩy Hàn Thương Nguyên ra, quay người chạy trốn.
Hàn Thương Nguyên túm lấy cổ áo cô kéo mạnh, cả bộ đồ ngủ rơi xuống đất.
Hàn Thương Nguyên nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào lòng, ánh mắt rơi vào bộ ngmực trắng như tuyết, hơi thở thay đổi, bế cô lên ném lên giường.
Ngay sau đó, cơ thể cường tráng đè ép cô trên giường, bàn tay nắm lấy cằm thanh tú của cô:"Mộ Mộ, anh một mực không nỡ chạm vào em, nhưng em lại khiêu khích ranh giới cuối cùng của anh, chính là em muốn ăn đòn."
Nói xong, không để ý tới sự phản kháng của Doãn Mộ Tư, anh hôn xuống môi cô, bàn tay len xuống dưới lưng cô, sau khi tìm được nút khóa, khẩy tay một cái.
Khí lực Hàn Thương Nguyên quá mạnh mẽ, sự giãy giụa của Doãn Mộ Tư như chọc giận anh hơn.
Cô cố gắng giữ lại bình tĩnh, vươn tay chụp lấy cây đèn ngủ ở cạnh bàn hung hăn đánh về phía Hàn Thương Nguyên.
"Bốp."
Đầu Hàn Thương Nguyên đau nhức dữ dội, trong cơn khát tình lấy về một chút lý trí, chậm rãi nâng đầu lên, máu từ đầu chảy xuống trán.
Sắc mặt Doãn Mộ Tư tái nhợt, đáy mắt đầy hận ý cũng như sợ hãi, cô giơ đèn bàn lên một lần nữa đánh xuống.
Lần này Hàn Thương Nguyên đưa tay cướp vũ khí trong tay cô, ném xuống thảm dưới sàn.
Cô nhanh chân trốn thoát dưới thân hắn, ôm ngực thu người vào một góc, dùng ánh mắt lạnh lùng đầy hận ý nhìn anh, nhưng cơ thể không ngừng run rẩy.
Hàn Thương Nguyên sửng sốt, hai mắt đỏ bừng, máu từ trên trán chảy xuống, anh đưa tay lau đi, nhìn chất lỏng màu đỏ tươi, hai măt nhắm lại.
Bộ dáng vừa rồi của cô, giống như muốn giết hắn không một chút thương xót.
Hàn Thương Nguyên mở mắt, suy sụp ngồi xuống giường, khàn giọng hỏi cô:"Mộ Mộ, em ghét anh đến thế sao?"
Doãn Mộ Tư không đáp, cố gắng cuộn tròn thân thể, sự chán ghét và căm phẫn trong mắt đã trả lời tất cả.
Hắn ngồi đó ủ rủ, giống như kẻ bại trận, bản thân chẳng còn gì để mất.
Không biết bao lâu, Hàn Thương Nguyên đứng lên, nhặt bộ quần áo ngủ dưới sàn đặt trước mặt Doãn Mộ Tư.
Nhìn thấy cô phòng thủ né tránh, thân hình mảnh khảnh càng run rẩy, trái tim hắn như bị dao cắt từng mảnh, hốc mắt đỏ hoe ẩm ướt, giọng nói khàn khàn khô khóc:"Đừng sợ, đây là lần cuối cùng."
Doãn Mộ Tư nhìn đôi mắt đỏ hoe của Hàn Thương Nguyên, trong lòng đau đớn:"Tôi có thể tin tưởng anh nữa sao?"
Hai mắt hắn đỏ bừng, trong mắt tràn đầy thống khổ bi thương, cổ họng giật giật như muốn nói gì đó cuối cùng lại không nói được, sau đó xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Doãn Mộ Tư nắm chặt bộ đồ ngủ trước mặt, nước mắt chợt trào ra, nhanh chóng mặc vào.
Cô bước lại gần chiếc váy cưới, nhấc nó lên, hung ác xé nát, chiếc váy cưới vô giá đã bị cô hủy hoại.
"Tới đây."
"Doãn tiểu thư."
Doãn Mộ Tư nhét chiếc váy cưới đã bị xe nát vào tay người hầu:"Mang nó cho Hàn Thương Nguyên."
Người hầu không dám lên tiếng, ôm chiếc váy đi trong sự tức giận và oán hận.
Những thứ Hàn Thương Nguyên cho cô, cô chừa từng mong muốn.
Tất cả những gì cô muốn là sự tự do, chỉ khi được tự do cô mới có thể mang con về đoàn tụ với cha của nó.
Hàn Thương Nguyên nhìn áo cưới bị xé nát, màu mắt ảm đạm.
Hắn dâng trái tim cho cô, cô tàn nhẫn dẫm nát nó, hắn muốn trao tất cả những gì mình có cho cô, chỉ để nhận một chút tình yêu từ cô, rốt cuộc đó chỉ là hy vọng xa vời.
Cô dành tất cả tình yêu của mình cho Lục Vũ Thần, hắn vì cô mà dốc hết tất cả, nhưng cô quá keo kiệt, không cho anh dù chỉ một chút.
Hàn Thương Nguyên nhìn chiếc váy cưới rách nát, hắn gấp lại cẩn thận như bao bối, cho vào hộp.
Đêm đến, Doãn Mộ Tư gặp ác mộng.
Trong mơ, cô tại phòng sinh sinh hạ một đứa bé, đứa bé trông rất giống Lục Vũ Thần, nhưng cô chưa kịp ôm lấy nó, Hàn Thương Nguyên đã tóm lấy cổ nó, nhấc thân thể nhỏ bé lên cao.
Cô liều mạng đưa tay, nhưng không thể chạm vào, cho đến khi đứa bé ngừng khóc, Hàn Thương Nguyên mới mỉm cười dữ tợn:"Ha ha ha, Mộ Mộ, đứa con hoang của Lục Vũ Thần cuối cùng cũng chết…"
Cô nhìn Hàn Thương Nguyên ném xác đứa trẻ xuống đất, sau đó rút súng ra, bắn từng phát một vào cơ thể nhỏ bé của nó.
Máu đỏ nhuộm đỏ bốn phía.
Hàn Thương Nguyên nhìn thấy Doãn Mộ Tư chìm trong giấc ngủ, không biết mơ thấy gì, hai tay nắm chặt ga giường, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt tràn đầy nước mắt, môi cắn chặt máu tuông ra.
"Không… không được…"
Doãn Mộ Tư trợn to mắt ngồi bật dậy, dòng nước mắt vẫn chảy xuống không ngừng.
Cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô lao vào cào cấu và cắn anh ta như một kẻ mất trí, đôi mắt đỏ ngầu hiện lên sự oán hận và giết chốc mãnh liệt.
"Mộ Mộ, em bình tĩnh lại…"
Lúc này, cánh tay của Hàn Thương Nguyên đã chảy máu vì bị Doãn Mộ Tư cắn, mặt và cổ đầy vết xước và vết máu,
"Tôi muốn giết anh… tôi giết anh…"
Đôi mắt cô mở to mang theo vẻ phẫn nộ cuồng loạn:"Trả lại con cho tôi, Hàn Thương Nguyên, sao anh không chết đi, anh chết đi…"
Sắc mặt Hàn Thương Nguyên tái nhợt, tim như bị dao đâm vào, đau đến không thở được, muốn nói nhưng không thể thốt nên lời.
Cuối cùng, hắn đưa tay bấm huyệt, Doãn Mộ Tư đã bất tỉnh.
Hàn Thương Nguyên nhìn nước mắt trên bờ má của cô, hắn mím môi, giọng nói khàn khàn đầy bất lực:"Mộ Mộ, anh nên làm gì với em đây?"
Hắn ngồi đó bất động nhìn cô một đêm, trời hơi sáng mới rời đi.
Hàn Thương Nguyên làm một bàn ăn sáng, ngồi đó chờ đợi Doãn Mộ Tư.
Doãn Mộ Tư xuất hiện trước mặt hắn, vẻ mặt lạnh lùng xa cách hơn trước, cô máy móc ngồi xuống bàn ăn, im lặng ăn đồ ăn Hàn Thương Nguyên đưa cho cô.
Từ đầu đến cuối, không nhìn hắn một lần.
"Mộ Mộ, em có muốn quay về Nam Sơn không?"
Cô ăn xong muốn quay về phòng, không muốn một chổ với hắn, nghe câu này liền trì trệ, dừng bước.
Nhìn bóng lưng gầy gò của cô, Hàn Thương Nguyên nói:"Ở với anh một tháng, anh sẽ không ép em kết hôn với anh nữa, cũng sẽ không ép em như đêm qua, chúng ta thân nhau như lúc còn đi học, có được không?"
Doãn Mộ Tư quay đầu lại, ngơ ngác nhìn hắn:"Anh cảm thấy tôi sẽ tin tưởng anh sao?"
"Vậy thì một tuần."
Hàn Thương Nguyên cầu xin nhìn cô, khóe miệng chậm rãi nhếch lên:"Mộ Mộ, ở lại với anh một tuần, có được không?"
Doãn Mộ Tư cuối cùng hé miệng:"Điều kiện là gì?"
Hàn Thương Nguyên nói:"Cùng anh chụp một bộ ảnh cưới, chỉ là chụp cùng anh, sau một tuần, anh sẽ để em đi."
Doãn Mộ Tư nghe xong, không một chút do dự xoay người lên lầu.
Giọng nói Hàn Thương Nguyên lại vang lên, dùng hết sức lực từng chữ một:"Anh dùng mạng sống của anh thề với em trong ba ngày, sau 72 giờ, anh sẽ để cho em đi."
Bàn tay Doãn Mộ Tư siết chặt, cuối cùng không thể cưỡng lại dụ hoặc, quay đầu nhìn về phía Hàn Thương Nguyên:"Được, tôi đồng ý."
Hàn Thương Nguyên nhếch môi, nụ cười quyến rũ tràn ngập sự nuông chiều quen thuộc, dường như phút chốc anh đã biến lại thành anh Thương Nguyên mà cô quen thuộc.
Cô nghi ngờ, nhưng ngoài trừ việc đáp ứng hắn để được tự do, cô không còn lựa chọn nào khác.
Đã gần một tuần trôi qua, nếu Lục Vũ Thần có thể tìm được cô thì lẽ ra phải xuất hiện từ lâu, nhưng cho đến bây giờ cô vẫn chưa có tin tức gì về anh.
Ba ngày, chỉ ba ngày thôi, dù có bị lừa thì cũng chỉ có ba ngày thôi, dù sao tình hình hiện tại đã rất tệ rồi, không thể tệ hơn được nữa.
Việc đầu tiên Hàn Thương Nguyên muốn Doãn Mộ Tư làm chính là cũng hắn chơi game.
Hai người chơi game chung, đây chính là việc ngày xưa anh và cô rất hay làm.
Đến giữa trưa, Hàn Thương Nguyên muốn cô và anh cùng vào bếp, nhưng không nỡ nhìn thấy cô cực nhọc, nên để cô đứng sang một bên, nhìn xem hắn nấu cơm.
Ăn xong, Hàn Thương Nguyên muốn Doãn Mộ Tư nằm vào lòng anh, anh ôm một cuốn truyện đọc cho cô nghe, nữa giờ sau..
cả hai cùng ngủ quên.
Khi cả hai tỉnh lại, Hàn Thương Nguyên mời cô đánh cờ, hai người ngang tài ngang sức.
Chạng vạng tối, Hàn Thương Nguyên một lần nữa xuống bếp.
Sau bữa tối, Hàn Thương Nguyên tìm được một chiếc xe đạp, vỗ vỗ vào ghế sau cười với cô:"Mộ Mộ, lên đi em."
Doãn Mộ Tư ngồi lên, túm lấy áo của anh phía sau.
Gió đêm thổi tung mái tóc Doãn Mộ Tư, cô còn ngửi thấy trên người Hàn Thương Nguyên một mùi hương nhè nhẹ thơm tho, ngay cả mùi thuốc lá thường ngày cũng bay mất.
Doãn Mộ Tư nhớ đến, kể từ khi đến Nhật, cô chưa từng nhìn thấy Hàn Thương Nguyên hút thuốc.
"Mộ Mộ, ôm anh."
Tốc độ của Hàn Thương Nguyên càng lúc càng nhanh, trong cổ họng bật ra tiếng cười:"Em còn nhớ ngày trước, em thích nhất ngồi phía sau xe anh không, còn lại hay nũng nịu bắt anh chở em."
Doãn Mộ Tư đáp:"Không nhớ rõ."
Buổi tối, Doãn Mộ Tư vốn dĩ khóa cửa đi ngủ, không bao lâu, Hàn Thương Nguyên mở khóa tiến vào bên trong.
Doãn Mộ Tư căn bản không có quyền từ chối, cô lập tức ngồi dậy khỏi giường, phòng thủ nhìn anh.
Hàn Thương Nguyên kéo ghế tới, ngồi ở