Ánh mắt Tiểu Vũ đầy phòng bị rơi vào trong tầm mắt của Doãn Mộ Tư, nhóc con ngồi co người lại như thế giới của nhóc chỉ bao trùm trong một cái tủ, dù đã không còn khóa cũng không muốn ra ngoài.
Nhìn một cảnh như vậy, Doãn Mộ Tư không khỏi đau lòng.
"Tiểu Vũ, cô bế cháu ra ngoài, có được không?"
Thân thể Tiểu Vũ cứng ngắt, ánh mắt lúc này có nhận ra Doãn Mộ Tư đang ngồi xổm đưa tay về phía cậu nhóc.
"Tiểu Vũ, cô ngồi như vậy rất mỏi, Tiểu Vũ không thương cô Doãn sao?"
Ánh mắt Tiểu Vũ có chút động, nhìn Doãn Mộ Tư có nét không nỡ, sau đó liền rụt rè đưa tay chạm vào tay Doãn Mộ Tư.
"Đúng là chỉ có Tiểu Vũ là thương cô Doãn nhất.
"
Doãn Mộ Tư được đã liền nắm lấy tay Tiểu Vũ, kéo cậu bé ra khỏi chiếc tủ chật chội kéo vào lòng ôm ấp.
Tiểu Vũ cảm nhận được sự ấm áp của Doãn Mộ Tư, nắm chặt lấy cổ áo của cô không muốn buông ra.
"Doãn tiểu thư, tiểu thiếu gia vẫn chưa ăn tối.
"
Đã hơn 11h đêm rồi mà con chưa ăn tối, Lục Vũ Thần làm cha kiểu gì vậy hả.
"Cô Doãn đói bụng quá, Tiểu Vũ có gì cho cô ăn không?"
Tiểu Vũ lo lắng nhìn Doãn Mộ Tư, sau đó nhìn về phía bàn ăn ở phòng bếp, muốn nói ở đó có đồ ăn.
"Chúng ta ăn tối chung nhé, giống như đang hẹn hò.
" - Doãn Mộ Tư nháy mắt.
Tiểu Vũ nghe xong, đỏ mặt gật đầu.
Người làm trong Lục gia làm việc cũng rất là nhanh nhẹn, bàn ăn được dọn lên thơm phức những món ăn đầy màu sắc.
Không gian chỉ còn riêng hai người, Doãn Mộ Tư vừa chăm Tiểu Vũ ăn cơm, vừa kể chuyện ngày bé của mình cho nhóc con nghe.
Cô muốn nhóc con biết, bên ngoài còn rất nhiều điều thú vị, không nên chỉ trốn trong nhà mãi.
Tiểu Vũ chăm chú nhìn Doãn Mộ Tư kể chuyện, lâu lâu còn mím môi cười trông rất đáng yêu.
Một cảnh này lọt vào đáy mắt của Lục Vũ Thần, trước nay Tiểu Vũ chưa từng cho người lạ chạm vào người, chưa từng chăm chú ngồi nghe kể chuyện, việc tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện là chuyện chưa từng có trong tiền lệ.
"Chú nhỏ, Tiểu Vũ rất thích Mộ Mộ.
" - Lục Hân Nghi nhìn thấy cảnh này thì vô cùng nhẹ lòng, có vẻ Tiểu Vũ vẫn còn cách chữa lành vết thương lớn trong lòng.
"Sẽ nhanh chán ghét.
" - Lục Vũ Thần thu lại ánh mắt ôn nhu kia, lạnh lùng lướt qua muốn đi về phòng.
"Rồi chú cũng thích Mộ Mộ thôi, thích muốn chết còn bày ra bộ dạng cấm dục đó, cháu khinh.
" - Lục Hân Nghi thấy bóng lưng Lục Vũ Thần khuất sau cửa mới dám nói, cô sao dám nói trước mặt đại ác ma của Nhất Đường.
Cô nghe Tô Ngôn kể lại chuyện buổi sáng nay, còn chuyện Mộ Mộ mượn danh chú nhỏ, lại chuyện khi nãy bị Mộ Mộ mắng, bị Mộ Mộ chạm vào người mà không thấy Lục Vũ Thần phát tiết, cũng không tỏ ra ghét bỏ.
Phải là người khác, có lẽ đã liệm rồi.
Như vậy không phải là thích muốn chết rồi hay sao?
Tiểu Vũ đã ăn hết hai bát mì liền cảm thấy buồn ngủ, Doãn Mộ Tư bế Tiểu Vũ vào phòng ngủ sau đó lại kể chuyện, vừa kể vừa dỗ dành, nhóc con ngồi nghe Doãn Mộ Tư đọc truyện tranh liền mơ màng ngủ, bàn tay đang bám chặt tay áo của cô cũng buông lỏng, tiếng hô hấp đều đều truyền đến.
"Mộ Mộ.
" - Lục Hân Nghi gọi nhỏ.
Doãn Mộ Tư nhẹ gật đầu, sau đó liền tắt đèn ngủ nhè nhẹ bước ra ngoài.
Lúc này đã qua ngày mới rồi.
"Mộ Mộ, vất vả cho cậu rồi.
Tiểu Vũ hôm nay đòi chú nhỏ gọi cậu đến nhưng bị cự tuyệt, còn thu mất điện thoại của Tiểu Vũ nên thằng bé mới phản ứng chóng đối mạnh mẽ.
"
Nhắc đến Lục Vũ Thần, lá gan lớn của Doãn Mộ Tư bỗng nhiên thu nhỏ lại bằng hạt đậu, cô phải bỏ chạy khỏi nơi này, có khi Lục Vũ Thần đang dõi theo cô, xuống tay bất ngờ rồi giấu xác cô cũng nên.
Cô mắng anh ta trước mặt bao nhiêu người.
Anh ta không phải thần kinh, người thần kinh là cô mới đúng.
Doãn Mộ Tư nghĩ vậy liền nhìn xung quanh trước sau một hồi, sau đó nắm tay Lục Hân Nghi nói:"Hân Nghi, mình chết chắc rồi, có phải chú của cậu sẽ tìm mình tính sổ trong đêm nay không?"
Lục Hân Nghi an ủi:"Không đến mức đó đâu.
"
Doãn Mộ Tư lắc đầu:"Không được, phải chạy thôi, không thể ngồi chờ chết được.
"
Doãn Mộ Tư ba chân bốn cẳng bỏ chạy, lao về phía cầu thang hướng ra cửa chính.
Lục Hân Nghi ôm trán nghĩ:"Chú nhỏ muốn làm khó cậu thật thì cậu có chạy đằng trời.
"
Doãn Mộ Tư chạy đến