Vừa hét tên "Lục Vũ Thần" Doãn Mộ Tư vừa lùi lại hai bước, lúc này mũi dao sắc bén đã hướng về phía cô đâm đến, cô không thể làm gì được.
Tốc độ của Ella nhanh đến mức Từ Oánh không kịp nhìn thấy bất thường, khi nghe tiếng hét của Doãn Mộ Tư thì đã không kịp phản ứng.
Doãn Mộ Tư nhìn thấy con dao đâm về hướng bụng cô, cô theo phản xạ muốn chụp lại con dao bằng cả hai tay, ngăn cản tránh né nó làm tổn thương đến đứa bé của cô.
Vào thời điểm mũi dao chỉ còn 1cm nữa là đụng trúng Doãn Mộ Tư, một lực kéo từ phía sau kéo mạnh vô về phía sau.
Ella đâm hụt một lần, nhưng cô ta không chịu thua, lập tức đâm tới thêm một lần nữa.
"A….."
Xung quanh những tiếng la hét thất thanh vang lên.
Lục Vũ Thần một tay cầm lấy con dao ngăn lại, nhấc đôi chân thon dài hung hăng đá văng Ella đạp ra ngoài:"Cút đi."
"Ầm…"
Cơ thể của Ella bị đá về phía sau va đập vào đồ đạc phía sau, khiến toàn bộ ngã xuống.
Văn Sâm lập tức nhào tới, đè Ella dưới sàn khống chế.
Lục Vũ Thần nhìn một vòng Doãn Mộ Tư, ánh mắt lo lắng:"Em không sao chứ?"
Doãn Mộ Tư sợ hãi đến tái mặt, lắc đầu, nắm lấy tay Lục Vũ Thần, nhìn lòng bàn tay đầy máu của anh liền run rẩy:"Tay anh chảy máu… bác sĩ Tầng, mau gọi Tầng Hải Châu…"
Lục Vũ Thần ôm chặt cô vào lòng an ủi, kiềm lại sự sợ hãi run rẩy trong lòng cô:"Mộ Mộ, đừng sợ… có anh ở đây, không sao đâu, không sao đâu."
Văn Sâm kéo Ella đứng lên, lớn tiếng giải thích với mọi người:"Mọi người, đây là kẻ giết người đang bỏ trốn, cảnh sát đang truy đuổi cô ta, nhưng không ngờ cô ta lại xông vào đây.
Chúng tôi đã gọi cảnh sát và xử lý nó, mọi người đừng hoảng sợ."
Ella hận thù nhìn Doãn Mộ Tư và Lục Vũ Thần nhếch môi cười nham hiểm:"Các người cho rằng như vậy sẽ kết thúc sao? Tôi nói cho cô biết, còn lâu mới kết thúc… Doãn Mộ Tư, cô đã phản bội Hàn Thương Nguyên, cô phải theo anh ấy xuống đó."
"Câm miệng."
Văn Sâm hét lên tức giận, hắn muốn xé xác cô ta.
Lúc này vang lên tiếng bàn tán.
Các vị khách mời nhặt lên những bức ảnh và choáng váng khi nhìn rõ những bức ảnh.
"Trời ơi, đây là ảnh cưới của Doãn Mộ Tư và Hàn Thương Nguyên mà."
"Ôi… cái ảnh này, tôi không nói nên lời…"
"Bức ảnh của tôi càng khó coi hơn, chỉ là trong ảnh hình như không có giống Lục Vũ Thần."
"Con gái của một gia tộc lớn, chuẩn bị gả vào nhà họ Lục sao có thể làm chuyện vô sỉ như vậy được?"
Lục Hàn nhìn thấy bức ảnh dưới sàn nhặt lên nhìn, trong lòng cười lạnh.
Sau đó liền nhìn Doãn Sâm lên lớp:"Doãn gia của ông sao có thể nuôi dạy ra loại con gái vô liêm sỉ như vậy? A Thần nhà chúng tôi bị cắm sừng, chưa chắc đứa bé trong bụng cô ta là con của ai…"
Doãn Sâm nhìn bức ảnh trong tay, sắc mặt tái nhợt.
Ông nhìn về phía Doãn Mộ Tư lẩm bẩm nói:"Không thể, không thể… bức ảnh này nhất định là giả, đây không phải là Mộ Mộ nhà tôi."
Lập tức có người phản pháo:"Bức ảnh cô dâu này cũng không giống là giả."
"Đúng vậy, bức ảnh cô dâu chính xác là Doãn Mộ Tư."
Mọi người bàn tán rất nhiều, mang tất cả sự khinh bỉ nhìn Doãn Mộ Tư và cảm thông nhìn Lục Vũ Thần.
Lục lão thái thái lập tức nhìn về phía những bức ảnh, thân thể mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống, cũng may có Vân Hòa đứng bên cạnh đỡ lấy.
Doãn Mộ Tư lạnh cả người, không cần nhìn cô cũng biết những bức ảnh đó là gì, bọn họ đang dùng ánh mắt khinh bỉ dành cho cô và gia đình cô.
Lục Vũ Thần một thân phát băng lãnh, ánh mắt như ngàn viên đạn muốn xiên nát Ella, giọng nói vang lên lạnh đến thấu xương:"Hân Nghi, thu ảnh."
Lục Hân Nghi lập tức gật đầu, bắt đầu thu ảnh.
Những khách mời đến hôm nay cũng là bạn hữu của Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư, cho nên khi Lục Hân Nghi tiến đến lấy ảnh, mọi người đều trao trả.
Nhưng cách nhìn của mọi người về Doãn Mộ Tư hoàn toàn thay đổi.
"Vũ Thần…"
Doãn Mộ Tư ngước lên gương mặt tái nhợt nhìn anh.
Cô mấp máy môi nhưng lại không nói được lời nào.
"Bữa tiệc hôm nay tôi e phải hủy bỏ rồi."
"Đương nhiên là phải hủy rồi, các người không biết Lục Vũ Thần là ai sao, anh ta có thể chấp nhận một người cắm sừng anh ta sao?"
"Cứ nghĩ là môn đăng hộ đối, ai ngờ…"
Gia đình Lục Hàn tất nhiên không muốn cuộc liên hôn này giữa Lục - Doãn nên khi chuyện này xảy ra vô cùng hả hê trong lòng.
Lục Hàn tức giận nói:"Tôi nghĩ cô ta cao quý nhưng hóa ra chỉ là một kẻ cặn bã, Lục gia chúng tôi vô phúc không hưởng thụ nổi loại này."
Vợ của Lục Hàn bồi thêm:"Nhìn bên ngoài cứ tưởng ngoan ngoãn… ôi nhìn bức ảnh đi, bao nhiêu phóng đãng dơ bẩn…"
"Câm miệng, không cho phép các người xúc phạm con gái của tôi."
Lục Vũ Thần thu lại những bức ảnh, nhưng không thể giữ miệng của mọi người.
Doãn gia lòng nóng như lửa đốt, bắt đầu lớn tiếng cải vả.
Cả Hàn Dĩnh và Từ Oánh cũng lên tiếng, ra sức bảo vệ Doãn Mộ Tư.
Khung cảnh nhất thời hỗn loạn.
Nghe những lời nói bên tai, Doãn Mộ Tư chết lặng trong lòng, cô muốn đẩy Lục Vũ Thần ra nhưng bị anh ôm chặt.
Lục Vũ Thần cúi đầu, đôi môi mỏng nhếch lên:"Mộ Mộ, tin tưởng anh."
Anh ôm gương mặt cô vào trong lòng ngực, giọng nói trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn:"Anh sẽ không bao giờ để em phải chịu loại ủy khuất như thế này."
Doãn Mộ Tư nhắm chặt mắt lại, hai tay vòng ôm lấy Lục Vũ Thần.
Thật may thay, anh không chê cô làm mất mặt, vào giờ khắc này anh đã không đẩy cô ra.
Lục Vũ Thần gọi một cuộc điện thoai cho Sandy:"Đang ở đâu?"
Sandy:"Trên đường đến."
Lục Vũ Thần lạnh giọng:"Mười phút, tôi muốn nhìn thấy cậu và máy tính."
Nói xong liền cúp máy..
Sandy… thôi, ai bảo hắn là vua… lập tức tăng tốc.
Lục Hân Nghi thu ảnh xong liền đi về phía Lục Vũ Thần:"Bang chủ."
Lục Vũ Thần liếc nhìn Ella, cô ta đang cười rất vui mừng vì nghĩ cuối cùng bản thân đã thành công trong việc hủy hoại Doãn Mộ Tư.
Tầng Hải Châu mang thêm hai tên đồng lõa đến.
Bên ngoài, tiếng xe cảnh sát vang lên inh ỏi.
Lập tức còng tay Ella và hai tên đồng phạm.
Lục Vũ Thần đỡ Doãn Mộ Tư ngồi xuống, để lại Tiểu Vũ và Từ Oánh bên cạnh, phía sau có Văn Sâm bảo vệ, còn đi đến phía cảnh sát.
Lục lão thái thái đi về phía Doãn Mộ Tư, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô:"Mộ Mộ, nói cho bà nội biết chuyện gì xảy ra vậy?"
Doãn Sâm cũng đi tới, gương mặt tràn đầy lo lắng không hề có chút trách mắng.
Doãn Mộ Tư nắm chặt tay Lục lão thái thái:"Bà nội, ba, hãy tin con."
Lục lão thái thái sửng sốt một chút, sau đó gật đầu:"Bà nội tin tưởng con, đừng lo lắng, mọi việc đã có Thần Thần ở đó."
Doãn Sâm cũng nói:"Ba tin tưởng con, con chính là niềm tự hào của Doãn gia."
Doãn Mộ Tư nghe xong hai mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:"Con cảm ơn."
Cô thật biết ơn vì ông trời dù tạo cho cô bao nhiêu thử thách nhưng luôn có gia đình, bạn bè và người cô yêu không bỏ rơi cô.
Bạn bè và người nhà đều ra mặt tranh cãi bảo vệ cô mặc dù không biết người trong ảnh có phải là cô hay không? Điều đầu tiên họ nghĩ đến là phải bảo vệ cô.
Không bao lâu, Sandy xuất hiện ở đại sảnh.
Bạn bè và người thân nhà họ Lục dưới sự châm chọc của Lục Hàn đều tỏ ra tức giận, nếu hôm nay nhà họ Doãn không đưa ra câu trả lời thỏa đáng, chuyện hôm nay sẽ không để yên.
Lục Vũ Thần nhìn bao quát một vòng, nói gì đó với Sandy sau đó hướng về phía khán đài đi tới, ánh mắt sắc bén như chim ưng liếc nhìn tất cả những người bất bình bên dưới.
Không bao lâu, nhìn thấy ánh mắt của Lục Vũ Thần, tự chủ im lặng đợi anh lên tiếng.
Nhưng một lúc lâu mà Lục Vũ Thần vẫn không lên tiếng.
Vợ chồng Lục Hàn bị ánh mắt của Lục Vũ Thần làm cho sợ hãi, lúc sau Lục Hàn cắn răng nói:"Lục Vũ Thần, cậu nên nói cái gì đó, sau sự việc xảy ra, hôm nay có nhất thiết tiếp tục không?"
Tất cả mọi người đều chờ đợi Lục Vũ Thần, bao gồm cả Doãn Sâm.
Cuộc hôn nhân này, đám cưới này có tiếp tục hay không đều do câu nói của Lục Vũ Thần.
"Tất nhiên là tiếp tục kết hôn, vì cái gì ngừng lại?"
Ánh mắt Lục Vũ Thân rơi lên gương mặt Doãn Mộ Tư, giọng nói vang vọng và mạnh mẽ:"Tôi vất vả lắm mới khiến cô ấy gật đầu gả cho tôi, đám cưới này không có bất kì lý do gì phải ngừng lại."
Phía xa, một tiếng động lớn vang lên, mọi người xoay lại nhìn liền thấy Lục lão gia tử đập chiếc gậy xuống đất tức giận nói:"Mày và cha mày đúng là mất mặt chung một dạng, tao nói cho mày biết, loại nư nhân vô đạo đức này đừng có mơ bước vào của Lục gia."
Mọi người chỉ chỏ, cho rằng Lục Vũ Thần bị Doãn Mộ Tư mê hoặc, trên đầu mọc thảo nguyên xanh, nhưng hắn vẫn nhất định mang đôi giày rách về nhà, hắn không sợ truyền thông sao, không sợ người đời cười chê?
Doãn Mộ Tư nắm chặt hai tay lại, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông trên sân khấu, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi và bất an.
Cô thật sự lo sợ, cô sợ trong thời khắc này, Lục Vũ Thần lựa chọn vứt bỏ cô…
Ánh mắt Lục Vũ Thần chuyển đến gương mặt của Lục lão gia tử:"Cô ấy là do tôi chọn, không cần sự cho phép của ông.
Cho dù tất cả mọi người phản đối, tôi vẫn sẽ cưới cô ấy."
Lúc này Doãn Mộ Tư vỡ òa, vừa kích động vừa hạnh phúc, những cái sợ hãi và bất an đều theo câu nói của Lục Vũ Thần tan biến tất cả.
Điều trân quý nhất trong cuộc đời này chính là khi tất cả mọi người đều phản đối thì anh ấy vẫn chọn bạn không chút do dự dù là anh ấy sẽ phải đối đầu với cả thế giới.
"Đồ điên, rốt cuộc Doãn Mộ Tư đã cho mày uống bùa thuốc gì?" - Lục lão gia tử tức giận hét lên.
Lục Vũ Thần lần này không thèm trả lời nữa, nhìn thấy Sandy đang đi lên sân khấu.
Sandy nhờ người mang cái bàn đặt giữa sân khấu, mang máy tính đặt lên bàn, nhìn Lục Vũ Thần gật đầu.
Lúc này Lục Vũ Thần cầm bức ảnh trong tay lên, giải thích với mọi người:"Mọi người, người phụ nữ vừa ném những bức ảnh này là kẻ giết người, người bị cô ta giết