Sáng sớm Doãn Mộ Tư tỉnh lại, Lục Vũ Thần đã rời đi.
Trong bữa sáng, Lục lão phu nhân rất vui vẻ, còn bồi Doãn Mộ Tư ăn thêm vài món.
Bầu không khí thật tốt lại bị phá hủy bằng một cuộc điện thoại.
Điện thoại là của Lục lão gia tử, sau khi nhận cuộc điện thoại này Lục lão thái thái sắc mặt biến đổi mười phần trầm trọng.
Doãn Mộ Tư liền hỏi:"Bà nội, có chuyện gì sao?"
Lục lão thái thái nhìn Doãn Mộ Tư nói:"Bà nội phải đi một chuyến, hiện tại Thần Thần đang ở bên Lão gia, tình hình Lão gia muốn A Thần giao lại Lục thị, còn A Thần đang muốn đẩy Lục Hàn vào ngục."
Vừa nói, Lục lão thái thái vội vàng muốn rời đi.
Doãn Mộ Tư vội vàng đi theo:"Con đi với bà."
"Con đang mang thai, nhớ có chuyện gì sao?"
"Có Văn Sâm đi theo sẽ không có chuyện gì đâu.
Vả lại, cháu muốn ở bên cạnh Vũ Thần."
Lục lão thái thái gật đầu, sau đó cả hai liền đi đến biệt thự mà Lục lão gia tử đang ở ở Nam Sơn.
Lúc này, tình hình ông cháu nhà họ Lục cực kỳ căng thẳng.
Vì bị cận vệ Nhất Đường đuổi ra khỏi đám cưới mà Lục lão gia tử đang cực kì tức giận.
Con có đã có lệnh triệu tập điều tra của cảnh sát dành cho Lục Hàn.
Vợ của Lục Hàn khóc khàn cả giọng, Lục Hàn tức giận không nói một lời.
Lục Vũ Thần ngồi tựa vào ghế salon, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi thứ, giọng nói không có tức giận nhưng lộ ra uy quyền:"Tôi đã cảnh cáo các người đừng chọc vào tôi, các người cảm thấy tôi quá hiền hay sao?"
Lục lão gia tử cầm lấy đồ trên bàn ném về phía Lục Vũ Thần:"Đồ bất hiếu, ta sẽ công bố truyền thông bản chất của mày, để mày thân bại danh liệt, người đời chửi rủa."
Lục Vũ Thần lạnh giọng:"Ông nội, ông quên mất danh tiếng của tôi vốn đã không tốt, ông có thêm vào cũng không ngại.
Chỉ là chuyện trong gia tộc công bố ra chỉ khiến công ty bị rớt giá, thị trường chứng khoán sóng gió, ông có muốn sao?"
"Đồ bất hiếu, chỉ có tiện nhân kia mới sinh ra được cái loại như mày."
"Câm miệng."
"Ầm."
Một tiếng động lớn vang lên, tách trà trên bàn đập mạnh vỡ nát trước mặt ông Lục.
Nghe tiếng bước chân bên ngoài bước vào.
Lục Hàn liền đứng trước Lục lão ngăn lại, mắng chửi:"Lục Vũ Thần, mày còn dám tấn công ông nội sao?"
Sau đó, Lục lão thái thái và Doãn Mộ Tư bước vào.
Nghe giọng mắng mỏ của Lục Hàn, Lục lão thái thái nhìn về phía Lão lão gia tử, chỉ thấy ông ta che ngực, thống khổ gào lên:"Đồ bất hiếu… đồ bất hiếu."
Doãn Mộ Tư liếc nhìn một cái, liền nói:"Bà nội, Vũ Thần sẽ không bao giờ xuống tay với ông nội."
Nói xong cô liền đi về phía Lục Vũ Thần, trước kia ở Lục gia anh đơn độc chỉ có một mình chống đối, hôm nay anh đã có cô bên cạnh.
Nhìn thấy Doãn Mộ Tư, Lục Vũ Thần cau mày:"Sao em lại đến đây."
Anh không muốn Doãn Mộ Tư xuất hiện ở nơi này, chỉ sợ ảnh hưởng đến thai nhi.
Doãn Mộ Tư ôm lấy tay anh, thanh âm nho nhỏ bên tai, nhưng cô cùng kiên định:"Em sẽ làm chỗ dựa cho anh."
Lần này, cô không muốn Lục Vũ Thần nhường nhịn bọn người này nữa, anh ấy vì Lục lão phu nhân mà nhường nhịn bọn chúng quá đủ rồi.
Lục Vũ Thần nhìn Doãn Mộ Tư vô cùng xúc động, nắm chặt lấy tay cô.
Lúc này, Lục lão thái thái hướng về phía Lục Hàn nói:"Mẹ, thật xin lỗi con mang tiền đầu tư kinh doanh bị mất sạch rồi."
Lục lão phu nhân thở dài:"Con không có lỗi với mẹ, con có lỗi với chính mình, mất tiền của con và tiền của Lục gia.
Số tiền đó hiện tại lấy cổ phần mà đổi lại, đó là cách giải quyết tốt nhất."
Dứt lời, Lục lão gia tử tức giận nói:"Tôi không đồng ý, số tiền đó mất đi không đáng gì so với sự hiếu thuận của Hàn nhi.
Hàn nhi mất tiền thì sao, tôi cho thì sao? Muốn lấy cổ phần của nó đưa cho Lục Vũ Thần, há chẳng phải khiến hắn xem trời bằng vun."
Lục lão gia tử chỉ vào Lục Vũ Thần, ánh mắt trừng lên như nhìn kẻ thù:"Tao nói cho mày biết, công ty Lục thị, tao phải vất vả mới gầy dựng được, đồ bất hiếu… cút đi… cút khỏi Lục thị của tao."
Lục lão thái thái tức giận mắng:"Câm miệng, ý ông là chỉ một mình không gầy dựng, không có tôi ông có đủ kiên trì sao? Không có Thần Thần sẽ có được quy mô như hôm nay?"
Lục lão gia hét lên:"Không có nó, Lục thị cũng sẽ là công ty hàng đầu."
Bên kia, một giọng cười lạnh lẽo vang lên, mọi người hướng mắt về phía Lục Vũ Thần.
Lục lão gia tử đắc ý hỏi:"Cười cái gì, mày thật sự cho rằng Lục thị không thể tồn tại nếu không có mày?"
Lục Vũ Thần vẫn duy trì nụ cười lạnh lẽo:"Ông nội, ông định cắt đứt quan hệ ông cháu giữa tôi và ông sao?"
Lục lão thái thái kinh sợ:"Thần Thần."
Lục lão gia không ngại vả mặt sắc bén nói:"Ba của mày đã không còn, Lục gia không thể dung thứ cho một con người thâm độc muốn mang người nhà tống vào ngục như mày."
Lục lão thái thái hét lên:"Ông câm miệng đi."
Sắc mặt Lục Vũ Thần trắng đi, đáy mắt phát ra tia lãnh băng.
Lục lão gia tử cả giận nói:"Tao đã nhịn mày đủ rồi, Lục Băng Thanh đã chết, tao không thể để loại thâm độc như mày thao túng mọi chuyện của Lục gia nữa.
Mày phải rời khỏi Lục thị, cút khỏi nhà họ Lục."
Lục lão thái thái như muốn ngã quỵ, lùi về phía sau mấy bước liền được Lục Hân Nghi đỡ lấy:"Bà ơi, đừng xúc động quá."
Lục lão thái thái gật đầu, không biết nói gì thêm… bà biết, chuyện này bà không thể quản nổi.
Thâm độc?
Ai cho phép ông ta nói về chồng của cô như vậy?
Doãn Mộ Tư liếc nhìn Lục lão thái thái đã bình ổn, cô nắm chặt tay Lục Vũ Thần như tiếp sức mạnh cho anh, nhìn Lục lão tức giận nói:"Thâm độc? Vậy các người là cái loại gì? Ông nội hình như đã quên hai năm trước người đã đi cầu xin khắp nơi, bị từ chối ra sao.
Nếu không có Lục Vũ Thần liệu còn có Lục thị hôm nay."
Vợ của Lục Hàn tức giận từ xa chỉ vào Doãn Mộ Tư:"Câm miệng, đây phải là nhà họ Doãn, cô không có tư cách liên tiếng."
Lục lão gia tử nói:"Nó cứu Lục thị một lần, nhưng nếu không có tên súc sinh này thì chú của nó không bị ép vào tù, vả lại hai năm nay nó ở Lục thị, nó kiếm không ít lợi lộc."
Ông ta nghĩ rằng Lục Vũ Thần nhờ vào Lục thị mới có thành tựu và danh tiếng như hôm nay, cuối cùng trở thành người giàu nhất Nam Sơn cũng là nhờ vào Lục thị.
"Nếu Lục Vũ Thần là súc sinh thì các người là cái gì?"
Doãn Mộ Tư tức giận nói:"Ông chưa bao giờ coi anh ấy là cháu của mình, chưa bao giờ hiểu được sự cố gắng và vất cả của anh ấy.
Tại sao anh ấy lại muốn Lục Hàn vào tù, đó là vì Lục Hàn hắn lấy tiền công ty đi đầu tư sinh thua lỗ, cản trở sự phát triển của công ty.
Muốn Lục thị phát triển mạnh, không thể nương tay cho kẻ ác tâm."
Những lời này của Doãn Mộ Tư hoàn toàn khiến Lục lão khó chiu:"Cô là người ngoài, cô biết cái gì?"
"Đủ rồi."
Lục Vũ Thần lạnh lùng quát mắng, nhìn Lục lão bằng ánh mắt lạnh lùng vô cảm:Ông nội, như ý của ông, tôi sẽ rời khỏi Lục thị và Lục gia, từ nay về sau tôi và Lục gia sẽ không còn liên quan nữa."
"Được, mày đã nói như vậy, đừng có nói lại."
Lục Hàn kích động một chút, Lục Vũ Thần rời đi Lục thị sẽ vào tay hắn.
Lục Lão gia tử lại nói:"Mày cút khỏi Lục gia, từ nay về sau không còn liên quan gì đến Lục gia nữa, tự nhiên không thể giữ được vị trí tổng giám đốc Lục thị nữa."
Lục Vũ Thần cười lạnh, bình tĩnh đáp:"Yên tâm, đồ của Lục gia tôi sẽ không lấy, tôi chỉ mang đi đồ tôi đã mang tới."
Lời nói này khiến Lục lão gia tử cực kỳ vui vẻ, trước kia hắn đến Lục thị chỉ mang theo một cây bút máy.
Nhưng ông ta đâu biết, thứ Lục Vũ Thần mang đi không thể là một cây bút máy.
Lục Vũ Thần chính là trụ cột của Lục thị, phía sau còn có Nhất Đường bang hội làm hậu thuẫn, một khi hắn rời khỏi Lục thị, nó nhất định sẽ lung lay, Lục Hàn có chịu đựng được đến khi nào thì phải xem năng lực của hắn.
Ông Lục liền nói:"Tôi hy vọng cậu sẽ làm như lời cậu nói, triệu tập ngay cuộc họp hội đồng quản trị để giải quyết chuyện này."
"Trong cuộc họp cậu hãy giao nộp lại toàn bộ cổ phần Lục thị, giao nộp lại toàn bộ con dấu."
Lục Vũ Thần không nói lời nào, lấy điện thoại ra.
Lúc này, Doãn Mộ Tư ngăn lại:"Nếu ông nội muốn cắt đứt quan hệ giữa ông nội và cháu tran, thì chúng ta nên gọi luật sư, tổ chức họp báo để giải quyết rõ ràng."
Chỉ có giải quyết trước mặt công chúng, để sau này nhà họ Lục không có quyền nói xấu Lục Vũ Thần và tát nước bẩn vào anh.
Lục Vũ Thần không thèm để ý đến những điều này nhưng Doãn Mộ Tư để ý.
Ánh mắt Lục Vũ Thần từ lãnh đạm chuyển sang mềm mại khi nhìn Doãn Mộ Tư, cô ấy đang bảo vệ anh, anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô nói:"Mộ Mộ nói đúng, chuyện quan trọng như vậy sao anh có thể quên mất."
Anh không quan tâm bị người ngoài mắng ra sao, bởi vì anh đủ mạnh mẽ, danh tiếng sẽ không gây ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, nhưng bây giờ anh đã có người anh phải bảo vệ, anh không thể để cô bị mắng cùng anh.
Được Lục Vũ Thần đồng ý, Doãn Mộ Tư nhìn Lục lão và Lục Hàn:"Anh ấy sẽ không lấy thứ gì từ Lục gia nhưng các người phải đàng hoàng để anh ấy rời đi.
Hai năm qua anh ấy đã gồng gánh Lục gia quá nhiều việc, các người không có tư cách bêu danh anh ấy."
Lục lão gia tức giận nói:"Không được, chuyện xấu trong gia đình mang ra cho công chúng bàn luận, mặt mũi Lục gia để ở đâu?"
Lục lão gia tử chính là đang sợ hãi thì đúng hơn, nếu tin tức này lọt ra ngoài chính là khiến Lục thị chuyển động mạnh, Lục Vũ Thần rời khỏi Lục gia và Lục thị..
chỉ e đối tác, trụ cột ở Lục thị sẽ lay động tinh thần, ảnh hưởng đến giá trị cổ phiếu, điều này người mới lên nhận chức sẽ khó mà trấn an được.
"Người sợ xấu hổ, hay là cho rằng Lục Vũ Thần còn giá trị lợi dụng?"
Doãn Mộ Tư sao lại không thể nhìn thấy nổi sợ của Lục lão gia.
Nếu tin tức không được công khai, dù Lục thì có đổi tổng tài, nhưng bọn người kia vẫn phải nể mặt Lục gia vì Lục gia có Lục Vũ Thần, sẽ không ai dám chống đối Lục gia khi Lục Vũ Thần vẫn là thành viên của