Buổi tối, Lục Vũ Thần cũng không quay về ăn cơm, Lục lão thái thái vô cùng không vui, liền mắng chửi mấy câu, rồi lại an ủi Doãn Mộ Tư mấy câu.
Cô cũng không cảm thấy có gì không vui, Lục Vũ Thần vì chuyện của gia đình cô mà bận rộn ngày đêm, cô phải thông cảm và biết ơn mới phải.
Buổi tối, Từ Oánh và Hàn Dĩnh hẹn cô đi uống rượu để chúc mừng, có thêm chút rượu buổi tối sẽ hoang dại.
Doãn Mộ Tư định từ chối, nhưng Lục Vũ Thần có vẻ cũng không trở về nên cô đồng ý ra ngoài cùng bạn.
Lục lão thái thái cũng nói, tuổi còn trẻ cứ thỏa thích đi chơi, sau này sinh con lại không được tự do.
Doãn Mộ Tư vào phòng, Doãn Mộ Tư phát hiện chỉ có một mình Hàn Dĩnh.
"Ngồi đi, Mộ Mộ.
" - Hàn Dĩnh vẫy tay gọi, tiếp đó liền cầm ly rượu trên bàn uống cạn, tiếp đó lại rót thêm một ly uống cạn.
Doãn Mộ Tư ngồi xuống bên cạnh Hàn Dĩnh, một ly rượu đầy được đưa đến trước mặt, Hàn Dĩnh cười nói:"Uống đi Mộ Mộ, chúc cậu tân hôn vui vẻ.
"
Cô cầm ly rượu lên uống cạn, đặt xuống hỏi:"Cậu sao vậy?"
Hàn Dĩnh lắc đầu:"Mộ Mộ, hôm nay là ngày vui của cậu, không nên nhắc đến, chỉ cần uống rượu mừng thôi.
"
Mặt Doãn Mộ Tư trầm xuống, xem ra Hàn Dĩnh thật sự đã có chuyện, lần trước có nói về việc của Bạch Giai Giai, xem ra là chuyển liên quan đến Cố Triết.
"Dĩnh Dĩnh, Cố Triệt đã làm gì cậu?"
Hàn Dĩnh uống rất nhiều, có vẻ đã say rồi, cô khoác vai Doãn Mộ Tư cười cười:"Anh ta chẳng thể làm gì chị, chỉ nói chị không coi ai ra gì, làm ảnh hướng đến chuyện làm ăn của anh ta… sau đó đi đâu cũng không mang chị theo nữa, hôm qua còn có ảnh chụp anh ta đứng cùng Bạch Giai Giai trong bữa tiệc.
"
Họ kết hôn hai năm, lúc đầu Cố Triết rất yêu Hàn Dĩnh, cô còn cảm thấy ghen tỵ với tình yêu của bọn họ, chuyện nhỏ như vậy cũng không đáng để họ phải cãi nhau, còn cấm cửa xuất hiện cùng nhau, có vẻ Cố Triết đã thay đổi, trở nên mất kiên nhẫn.
"Cậu đi tìm Bạch Giai Giai tính sổ sao?"
Hàn Dĩnh lắc đầu:"Anh ta không cho mình đi, anh ta nói chỉ vô tình gặp cô ta ở bữa tiệc đó, nhà họ Bạch của cô ta làm gì có tư cách đến đó, anh ta đang bao che sự phản bội.
"
Hai mặt Hàn Dĩnh đỏ ửng sau đó lại lắc đầu:"Mộ Mộ, mình xin lỗi, hôm nay là ngày vui của cậu.
"
Mấy bình rượu liền cạn xuống, Hàn Dĩnh dường như đã say mềm, Từ Oánh lúc này mới đến xin lỗi vì nhà có việc.
Doãn Mộ Tư cảm thấy hôm nay cũng không còn vui vẻ, chuyện của Hàn Dĩnh khiến cô suy nghĩ về tình yêu, về hôn nhân, ngay từ đầu yêu đến mức hận không thể cho người mình yêu cả thế giới… chỉ một thời gian đã thay lòng đổi dạ.
Từ Oánh đưa Hàn Dĩnh ra về, Doãn Mộ Tư đứng ở trước cửa quán rượu đón xe muốn quay về biệt phủ Nam Sơn Diamond.
Tống Tư Hàn từ phía xa nhìn thấy bóng dáng của Doãn Mộ Tư đứng ở ven đường.
Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào, mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời, gương mặt thanh thoát, dáng người cô khiến người đi qua buộc phải ngoái đầu.
Hắn vội vàng nhấn ga, chạy nhanh đến… hắn muốn gặp cô…
Một chiếc xe màu đen vượt mặt Tống Tư Hàn, trên xe có mấy tên mặc áo đen bịt mặt lại bước xuống đi về phía Doãn Mộ Tư.
Doãn Mộ Tư còn chưa kịp nhìn đã bị bọn chúng dùng thuốc mê bịt lại, giữa đường muốn bắt người.
Hai người cận vệ Nhất Đường từ xa chạy đến đánh nhau một trận, nhưng bọn chúng quá đông, một tên đẩy Doãn Mộ Tư lên xe nhanh chóng tháo chạy.
Tống Từ Hàn từ phía xa, nhấn ga đuổi theo.
Trên xe, một người đàn ông mái tóc màu bạch kim, gương mặt góc cạnh, hắn dùng ánh mắt xẹt ngang qua Doãn Mộ Tư đang mê man bất tỉnh nằm trên xe.
"Đại ca, có xe đang đuổi theo chúng ta.
"
Giọng hắn ta khàn khàn, liếc mắt nhìn kẻ đang đuổi theo xe của hắn.
"Dừng xe, đẩy cô ta xuống.
"
Chiếc xe màu đen đi từ từ rồi