Doãn Mộ Tư như không biết tức giận là cái gì, cô nói vọng ra ngoài nhờ người mang dụng cụ để cô dọn dẹp.
Thư ký muốn giúp cô nhưng bị từ chối, Doãn Mộ Tư đóng của khom lưng dọn dẹp đồ ăn rơi đầy đất.
"Ra ngoài." - Giọng Lục Vũ Thần lạnh nhạt.
Doãn Mộ Tư như không nghe, tiếp tục dọn dẹp.
"Tôi nói cô cút đi." - Giọng nói của Lục Vũ Thần mang đầy sự tức giận và chán ghét.
Cuối cùng, dồn nén trong lòng Doãn Mộ Tư cũng tuôn ra, giọng nói mang theo sự tức tối:"Rốt cuộc anh phát tiết cái gì, rõ ràng người nên giận dỗi là tôi mới đúng."
"Anh muốn tôi tham gia tiệc cùng anh, tôi đồng ý rồi.
Cuối cùng anh muốn gì, muốn thăm dò tôi? Rốt cuộc muốn tôi phải làm sao anh mới tin tôi?"
Doãn Mộ Tư nhìn Lục Vũ Thần cũng lạnh nhạt không kém, bước tới lại gần Lục Vũ Thần, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn:"Anh không tự tin như vậy sao?"
Chiếc cằm nhọn tinh xảo của Doãn Mộ Tư bị Lục Vũ Thần nắm chặt, gương măt bao trùm lớp sương lạnh, lạnh lẽo âm u:"Tin cô?" - nói xong hắn liền cười khẩy:"Đêm qua cô dùng Sandy dụ Lục Hân Nghi rời đi, để hẹn hò với Tống Tư Hàn tại phòng riêng… nói đi, hai người làm cái gì bên trong."
Doãn Mộ Tư không chút sợ hãi, cô không làm gì có lỗi với hắn, luôn luôn trung thành với hắn.
"Tôi chỉ vô tình gặp Sandy ở đó, còn về Tống Tư Hàn, không phải anh luôn cho người theo sát nhất cử nhất động của tôi, làm cái gì hay không trong lòng anh đã biết rõ ràng, chỉ là anh cố tình muốn sỉ nhục tôi, sao vậy… anh muốn dù sỉ nhục tôi thế nào tôi cũng phải cười tươi lấy lòng anh sao?"
"Đây gọi là sỉ nhục?" - Vẻ mặt Lục Vũ Thần vẫn rất lạnh lẽo, hắn bóp lấy cổ tay của cô liền gằn giọng:"Cô nên làm quen đi, cô đã thề thốt cái gì trước mặt tôi, mới chớp mắt liền tìm cách đi tìm tình cũ."
Bàn tay Lục Vũ Thần không thương tiếc bóp mạnh cổ tay Doãn Mộ Tư khiến cô đau nhức như muốn gãy ra.
Cô nén đau liền nói:"Nếu anh xác định tôi chưa dứt tình với Tống Tư Hàn, còn muốn cùng tôi tham dự tiệc ngày mai?"
Lục Vũ Thần cười cay nghiệt:"Doãn Mộ Tư, cô đang quá coi trọng bản thân cô sao, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm khi người phụ nữ nằm kế bên tôi lòng dạ khó lường."
Vừa dứt lời, mặc kệ gương mặt của Doãn Mộ Tư tái nhợt đi, chán ghét hất tay cô ra:"Dơ bẩn, từ nay đừng chạm vào người tôi… cút ra ngoài."
Lòng tự trọng của Doãn Mộ Tư bị Lục Vũ Thần hoàn toàn chà đạp, vỡ nát.
Cô lập tức nắm chặt túi xách, tức giận nhìn Lục Vũ Thần:" Nếu anh ngại người nằm bên cạnh lòng dạ khó lường, dơ bẩn không muốn chạm, vậy từ nay chúng ta ngủ riêng đi, đừng làm càng với tôi."
Sau khi rời khỏi văn phòng, hai mắt Doãn Mộ Tư đã rơm rớm nước mắt, nhưng cô vẫn gáng cười.
Cô cảm thấy bản thân thật buồn cười, cô nghĩ sau khi hai người thân mật, sau sự việc sáng hôm qua, Lục Vũ Thần đã thật lòng coi cô là vợ, đã tin tưởng cô, cảm thấy sự chán ghét của hắn dành cho cô đã hoàn toàn thay đổi.
Cô còn chủ động nắm tay, chủ động hôn hắn, muốn giành được sự tin tưởng của hắn.
Hiện tại cô phát hiện bản thân quá ngây thơ.
Về đến Nam Sơn diamond, Doãn Mộ Tư lập tức dọn đồ của mình ra khỏi phòng của Lục Vũ Thần, cô không phải giận dỗi nhưng câu nói "Lòng dạ khó lường, dơ bẩn" của Lục Vũ Thần làm cô quá tổn thương.
Dọn đồ xong, Doãn Mộ Tư liền liên hệ với trung tâm ôn luyện thi đại