Doãn Mộ Tư nằm trên giường không khỏi suy nghĩ, tối hôm qua có phải một chút nữa cô đã bị Lục Vũ Thần hại chết nên lúc này hắn ta áy náy với cô, bởi vậy mới có hành động khác thường như vậy.
Cả đêm nằm trên giường mồ hôi khiến người cô nhờn rít, cô nhìn Lục Vũ Thần nói:"Tôi muốn đi tắm.
"
Lục Vũ Thần ngồi bên cạnh, trầm tư đưa mắt nhìn Doãn Mộ Tư:"Đi tắm, tôi thấy cô đang muốn chết.
"
Doãn Mộ Tư trừng mắt nhìn hắn, vừa mới dịu dàng một chút liền lộ nguyên hình.
Tiểu Vũ cũng phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy bất mãn với Lục Vũ Thần, chính con quạ đen xấu xí này khiến mẹ bệnh.
Nhưng cuối cùng, hai người có trừng cũng không đấu lại sự lạnh băng của Lục Vũ Thần.
Một lát sau, bác sĩ gia đình đến khám lại, Doãn Mộ Tư vẫn còn hơi sốt nhẹ, nữ bác sĩ lấy kim tiêm từ hờm thuốc, nhẹ giọng:"Xoay người, chích.
"
Muốn chích mông cô?
Cô đưa mắt nhìn Lục Vũ Thần, hắn vẫn đang chăm chăm nhìn cô.
Nữ bác sĩ có vẻ nghiêm nghị:"Nhanh lên.
"
Người đàn ông trước mặt vẫn đứng đó, khoanh tay trước ngực, không có ý định tránh mặt.
Doãn Mộ Tư đỏ mặt xoay người, kéo quần xuống.
Nữ bác sĩ thuần thục đâm kim tiêm vào mông cô:"Được rồi, ăn một chút cháo lỏng rồi uống thuốc trên bàn, chú ý nghỉ ngơi không được hoạt động mạnh.
"
Doãn Mộ Tư:"Bác sĩ, tôi có thể đi tắm không?"
"Không được, trừ khi không muốn sống nữa.
" - Bác sĩ nhìn cô một cái không hài lòng, sau đó thu dọn đồ nghề rời đi.
Doãn Mộ Tư không biết bản thân vừa trải qua cái gì, cứ nghĩ sốt bình thường, ngờ đâu tình hình có chút nghiêm trọng.
Người hầu bưng một tô cháo trắng vào bên trong, Lục Vũ Thần vẫn như hôm qua đút cháo cho cô rất thuần thục.
Sau đó, nhìn đóng thuốc trên bàn liền nhăn mặt, sao nhiều viên như vậy?
Mấy viên thuốc đủ màu, đủ hình dạng nằm trọn trong lòng tay Lục Vũ Thần, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, làm cho người ta cảm giác áp bức, không dám cãi lời.
Cô ngoan ngoãn uống hết từng viên, không dám than vãn câu nào.
Uống xong, liền nhìn thấy Lục Vũ Thần lấy trong tủ ra một tuýp thuốc mỡ, gương mặt Doãn Mộ Tư đầy xấu hổ.
Hắn xoay người ra cửa, khóa trái lại, miệng nhếch lên:"Nằm xuống.
"
Doãn Mộ Tư dùng chăn che lại thân thể liền nói:"Tôi tự làm được.
"
"Tôi nói nằm xuống.
" - Lục Vũ Thần cứng rắn nói:"Hay cô không muốn tôi dùng tay.
"
Làm xong, Lục Vũ Thần cũng không đi ra ngoài, toàn thân có chút đau nhức, tinh thần uể oãi.
Nhắn một tin cho Trình Khải báo với ông ta hôm nay không đến đoàn đua được xong, hai mắt cô nặng trĩu không mở nổi, ngủ mê mang.
Ngủ một giấc dài, cơ thể cô lại đổ một lớp mồ hôi, người lúc nóng lúc lạnh, sau một lúc thì cũng khôi phục được nhiệt độ bình thường.
Doãn Mộ Tư ngủ một giấc tới chiều mới trở dậy, quần áo ngủ đã được thay ra.
Bên tai truyền đến hơi thở đều đặn, cô nghiêng người nhìn thấy Lục Vũ Thần đang nhắm mắt ngủ bên cạnh.
Hôm nay hắn không đến công ty sao? Nhìn thấy quần thâm dưới mí mắt của hắn, hai đêm qua đều là Lục Vũ Thần chăm sóc cô, còn thay quần áo cho cô?
Nhớ lại những gì hắn đối xử Doãn Mộ Tư cảm thấy rất giận, hắn dùng mọi cách sỉ nhục, tra tấn cô.
Nhưng có một điều cô phải thừa nhận, chính hắn đã cứu Doãn thị, cứu mạng cô và ba của cô… hiện tại Doãn thị ngày càng thịnh vượng chính là nhờ vào Lục Vũ Thần.
Vậy nên cô phải nhịn xuống dù nhiều lúc bản thân rất bất mãn, rất ghét hắn.
Bởi vì thật sự cô biết ơn cứu mạng, cưu mang cả gia đình cô, và cô buộc phải dựa vào hắn.
Nhưng cô cũng muốn bản thân mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn để một ngày thật sự không thể dỗ dành Lục Vũ Thần được nữa, bị hắn đuổi đi thì bản thân cũng có thể đối mặt với khó khăn, bảo vệ những thứ cần bảo vệ.
Doãn Mộ Tư muốn ngồi dậy đi ra ngoài, bàn tay Lục Vũ Thần khoác qua bụng cô chèn ép, không cho cô ngồi dậy.
"Nằm yên.
"
Giọng nói khàn khàn của Lục Vũ Thần vang lên, hắn đã tỉnh từ khi nào:"Đã khỏe chưa?"
Doãn Mộ Tư gật đầu:"Thân thể đã nhẹ đi rất nhiều rồi, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi.
"
Lục Vũ Thần