Cô đẩy cửa vào phòng Tiểu Vũ, nhìn thấy thân thể nhỏ bé của cậu bé nằm trên giường, nhìn cậu nhóc trái tim Doãn Mộ Tư cảm thấy tràn ngập ngọt ngào.
Cậu nhóc ngủ không được yên, hai tay nắm chặt, thân thể co rút, trên trán đổ đầy mồ hôi, toàn thân căng cứng, hô hấp trở nên nặng nề, miệng há ra như muốn kêu nhưng lại không kêu được.
Nhóc con gặp ác mộng.
Doãn Mộ Tư vội nằm bên cạnh Tiểu Vũ với tư thế ôm cậu vào lòng, dịu dàng trấn an:"Tiểu Vũ đừng sợ, mẹ ở đây."
Giọng nói của Doãn Mộ Tư vô cùng hiệu quả, thân thể căng cứng trở nên mềm mại, hơi thở cùng dần dần đều đặn lại.
Đè nặng tâm lý ở quá khứ khiến Tiểu Vũ luôn giữ sợ hãi trong lòng, khiến cậu nhóc không thể nói được.
Điều này luôn khiến cô đau lòng, nhưng không thể làm gì nhiều hơn việc luôn chăm sóc cậu tốt nhất.
Doãn Mộ Tư nằm trong phòng ngủ, coi tin tức buổi sáng.
Hiện tại mọi người đã bắt đầu chửi mắng thậm tệ, nâng Bạch Giai Giai là thánh nữ thiện lương, đã vậy còn so sánh nhan sắc giữa cô và Bạch Giai Giai.
Tồi tệ hơn là Lục Vũ Thần và Cố Triết cũng bị kéo vào, nói nhờ có nhà chồng chóng lưng mà hai bọn họ mới có cái gan đánh người doạ nạt.
Có người còn mắng Lục Vũ Thần là đại ác ma.
Doãn Mộ Tư hơi khẩn trương, bị cô liên lụy như vậy, chỉ sợ hắn sẽ bóp chết cô.
"Phu nhân." - người hầu trong nhà lên tiếng gọi.
"Chuyện gì vậy?" - Doãn Mộ Tư xoa trán xoa đầu.
"Thiếu gia đã quay về, mời thiếu phu nhân xuống lầu."
Sắc mặt Doãn Mộ Tư trắng ra, giờ này còn chưa tới giờ tan làm, sao anh ta về sớm như vậy, có phải đọc được bình luận trên mạng nhanh chóng trở về tìm cô tính sổ.
Nhưng dù sao cũng phải đối diện với hắn, không thể nào trốn được.
Cô nặng nề bước xuống lầu, nhìn thấy Lục Vũ Thần ngồi ở sô pha, trên người vẫn là bộ vest đen như trong bức ảnh, gương mặt cô cũng lạnh đi mấy phần.
"Anh tìm tôi." - giọng Doãn Mộ Tư hoàn toàn lạnh nhạt.
Lục Vũ Thần nhìn Doãn Mộ Tư, ánh mắt sắc bén hướng lên chạm vào mắt cô:"Đã khỏe rồi."
Giọng nói của hắn lạnh lẽo, nghe được sự quan tâm của hắn chết liền.
Nghĩ đến việc đêm qua hắn ném cô một mình ở bệnh viện đi cùng Lâm Y Đình thì giọng nói của cô trở nên lạnh băng:"Chắc vậy."
Lục Vũ Thần nhếch môi mỏng:"Khỏe rồi nên đi gây chuyện?"
Đúng như cô nghĩ, hắn ta quay về để tìm cô hỏi tội.
Nhưng cô cũng không muốn chọc lửa giận của hắn, quyết định nói ra sự thật:"Tôi không gây chuyện, là do cô ta cười nhạo tôi ở bệnh viện một mình, nói chồng tôi có nhân tình bên ngoài.
Tôi chỉ cảnh cáo không cho cô ta nói bậy."
Ngụ ý nói rằng nếu anh không ném tôi ở bệnh viện một mình thì cô ta cũng không có cơ hội cười nhạo tôi.
Nếu anh không có nhân tình bên ngoài, cũng không để người khác nói.
Lục Vũ Thần nhướng mày:"Cho nên là lỗi của tôi."
Ném vợ