Lúc trở về bàn ăn, nhìn thấy Doãn Mộ Tư không vui, Sandy liếc nhìn sang bàn của Lục Thanh Hy thì nhếch môi cười:"Cô ta chọc em?"
Doãn Mộ Tư lắc đầu:"Đừng quan tâm.
"
"Muốn đi bắn súng không?" - Sandy nói:"Em từng nói em sẽ dạy tôi bắn súng.
"
Doãn Mộ Tư nhớ lại chuyện anh ta là sát thủ, còn đòi cô dạy bắn súng, là múa rìu qua mắt thợ thì đúng hơn.
Nhìn thời gian cũng còn sớm, đến chiều mới có cuộc hẹn với Từ Oánh, dự định ăn cơm xong sẽ về Nam Sơn diamond ôm Tiểu Vũ ngủ một giấc, nhưng hiện tại lại không muốn về nữa.
"Được, tôi cũng muốn xem tài nghệ của anh đến đâu.
"
Hai người rời khỏi nhà hàng, lái xe đến trường bắn súng.
Trên đường đi, Hàn Dĩnh gọi điện đến nói buổi tối hẹn gặp, Doãn Mộ Tư liền rủ Hàn Dĩnh đến sân bắn súng, đi chung với tên chó xù này nhàm chán không có hứng chút nào.
Sân bắn súng này là của Doãn Mộ Tư và Hàn Dĩnh đầu tư đã lâu.
Hôm nay bọn họ sẽ cùng nhau kiếm đối thủ chơi bắn súng dã ngoại.
Lúc Doãn Mộ Tư và Sandy đi vào bên trong đã nhìn thấy Hàn Dĩnh và Hàn Thương Nguyên đứng đợi sẵn.
Hàn Thương Nguyên nhìn thấy người đàn ông đi chung với Doãn Mộ Tư liền nhíu mày đánh giá.
Sandy cũng đưa mắt nhìn Hàn Thương Nguyên, xẹt một tia sáng chói, hai ánh mắt giao như thành một tia chớp.
Cả hai đã nhận diện được đối thủ.
"Mộ Mộ, ai vậy?" - Hàn Dĩnh nhìn Sandy hỏi.
Doãn Mộ Tư khoác tay Hàn Dĩnh mỉm cười:"Đây là Sandy, bạn của mình ở Ý mới về.
"
Sau đó cô nhìn Sandy nói:"Đây là Hàn Dĩnh, đây là anh trai cô ấy Hàn Thương Nguyên.
"
Hàn Thương Nguyên lịch sự bắt tay Sandy, hai người dường như siết lấy tay nhau.
Hàn Dĩnh rất hào hứng, đã lâu rồi từ khi kết hôn cô không ra ngoài quậy phá:"Mộ Mộ, chúng ta đi vào bên trong thôi, lâu rồi mình không chơi trò này, nhớ trước kia chúng ta cùng… à không, chúng ta đi thôi.
"
Một chút nữa là cô lỡ miệng nhắc đến Tống Tư Hàn, chỉ sợ Mộ Mộ đang vui thì mất hứng.
Bọn họ di chuyển đến chân núi, rất nhanh liền xuất hiện một đám người.
Đối phương cũng không đông, có sau người.
Nhưng sáu người này lại làm tâm tình muốn xả stress của Doãn Mộ Tư và Hàn Dĩnh bị hủy sạch.
Chỉ thấy những gương mặt quen thuộc xuất hiện là Lục Thanh Hy, Lâm Yến, Hoàng Châu, Bạch Phi Tinh, Bạch Giai Giai và còn có cả Tống Nhiên.
Tống Nhiên là em họ của Tống Tư Hàn, tính cách cũng được coi là tốt, nhưng lại đi với đám người này.
Điều làm Doãn Mộ Tư buồn bực là vì sao Tống Nhiên lại đi chung với bọn người này.
Tống Nhiên nhìn thấy Doãn Mộ Tư liền vui mừng chào hỏi:"Chị dâu… không Doãn tiểu thư, chị cũng đến đây sao, em còn tưởng cả đời này chúng ta sẽ không được đấu súng với nhau nữa.
"
Doãn Mộ Tư không đáp, chỉ hơi cười.
Lúc này Hoàng Châu mở miệng:"Mọi người cũng là người quen, không bằng chúng ta chia đội cùng nhau chơi, không phải càng đông càng vui sao?"
Ai muốn chơi với đám trà xanh, trà hoa cúc các người, nhìn thôi đã thấy ghê tởm.
Nhưng Doãn Mộ Tư và Hàn Dĩnh chưa mở miệng thì phía sau đã có người nói:"Được thôi, chúng tôi không có ý kiến.
"
Là giọng nói của Sandy vang lên, tên chó xù đáng chết.
Hàn Thương Nguyên nhìn Doãn Mộ Tư, ý là anh nghe theo ý cô.
Tất nhiên Doãn Mộ Tư không đồng ý, Bạch Giai Giai có khúc mắc với bọn họ, chơi với đám đáng ghét này chỉ rước thêm bực mình.
"Được, bên tôi thiếu người, tôi muốn Tống Nhiên, được chứ?" - Hàn Dĩnh kéo Tống Nhiên về đội của mình.
Doãn Mộ Tư kinh ngạc nhìn Hàn Dĩnh, cô ấy gật gật đầu với cô.
Cô lập tức hiểu ra, Bạch Giai Giai tự tìm đến cửa cho họ đánh, sao Hàn Dĩnh lại bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Lần thi đấu này là bắn nhau một mất một còn, đội nào còn lại người sống cuối cùng thì chiến thắng.
Bọn họ có thời gian mười lăm phút để bàn chiến thuật.
Mặc cho ba người bọn họ bàn cái gì, Doãn Mộ Tư đi đến nói với Hàn Dĩnh:"Hôm nay cậu có cảm thấy trùng hợp không, tớ cảm thấy bọn chúng có gì rất gian.
"
Hôm nay có Lục Thanh Hy đến nơi này, nhưng Lâm Yến và bọn chúng lại quá im lặng, bình thường rất thích cậy chủ cắn người.
Hàn Dĩnh chuẩn bị súng, nhìn về phía đám nam nữ kia nhếch môi:"Mặc kệ bọn chúng có mưu mô ra sao, nhưng bỏ qua cơ hội tốt như vậy thì quá có lỗi với bản thân, hôm nay tớ phải xử cô ta.
"
Chuyện của Cố Triết và Bạch Giai Giai rất k.ích thích Hàn Dĩnh, mặc dù cô biết Bạch Giai Giai sẽ không dễ gì dẫn xác đến nạp mạng, nhưng con người chính là như vậy, gặp chuyện liền dễ bị kíc.h thích.
Bạch Giai Giai chính là cây gai đâm sâu vào lòng Hàn Dĩnh, nổi đau đó không thể xem nhẹ, không lúc nào cô không nhớ tình yêu của cô, gia đình của cô đang xảy ra thay đổi chỉ vì cô ta.
Cô muốn Cố Triết phải đưa ra lựa chọn, bù đắp nổi đau này hay mặc kệ nó.
Doãn Mộ Tư biết mình không ngăn cản được Hàn Dĩnh đành vỗ vai cô:Mình sẽ luôn đi theo sau cậu, nếu có biến cố gì thì mình sẽ ôm hết lên người, cậu đừng nói gì cả, cậu và Cố Triết vừa có chuyển biến tốt, đừng làm chuyện dại dột.
"
Hàn Dĩnh cười lạnh, vươn súng nhắm:"Mọi hậu quả mình sẽ tự gánh vác.
"
Nói xong, Hàn Dĩnh đi về phía Hàn Thương Nguyên.
Lúc này, Hàn Thương Nguyên duỗi tay ra, xách Doãn Mộ Tư qua, giọng điệu như ra lệnh:"Em bắn giỏi nên đi phía sau anh.
"
Doãn Mộ Tư ngẩn người, lúc anh ấy đi học cô vẫn còn chưa đụng vào súng, sao biết cô bắn giỏi.
Sandy lúc này kéo Doãn Mộ Tư lại:"Em bắn giỏi vậy phải theo cạnh bảo vệ tôi chứ.
"
Bảo vệ cái đầu anh, ở đây chỉ e ngoài Hàn Thương Nguyên, không ai bắn giỏi hơn anh thì có.
Hàn Thương Nguyên và Doãn Mộ Tư đi cùng với nhau đến địa điểm thi đấu, Hàn Thương Nguyên chưa nói câu gì, chỉ vác đồ trên người cô qua, không cho cô cơ hội từ chối.
Doãn Mộ Tư thấy vậy liền nói:"Cảm ơn anh.
"
"Bé con này, từ nhỏ anh đã nhìn thấy em lớn lên, từ nhỏ đã ăn của anh bao nhiêu đồ ăn vặt, giúp em bao nhiêu bài tập mà lần đầu nghe thấy em nói hai chữ cảm ơn này, quá khách sáo.
"
Nụ cười hiện tại của Hàn Thương Nguyên hiện tại rất giống với nụ cười năm đó cô nhìn thấy, cảm giác thật quen thuộc, trong lòng cô cảm thấy thật