Lục Hân Nghi nhìn thấy Hàn Thương Nguyên đang bước ra tới cửa, nghe danh đã lâu hiện tại mới được thấy mặt, đúng là quá đẹp trai lại còn mang khí chất tôn nghiêm mê muội, không hề thua kém chú nhỏ một chút nào, hỏi sao chú nhỏ ghen kinh thiên động địa như vậy.
"Hàn thiếu gia.
"
Hàn Thương Nguyên nhận ra Lục Hân Nghi, chính là cháu gái và thân cận của Lục Vũ Thần, ánh mắt rơi vào Lục Hân Nghi khiến cô cảm giác giống như có tảng đá đè nặng, không thể thở nổi.
Lục Hân Nghi có chút oán hận, cô cũng chỉ là một cô gái, có cần dùng ánh mắt như vậy nhìn cô không chứ?
Hàn Thương Nguyên cũng không nhìn cô quá lâu, thu lại ánh mắt liền rời đi,
Lục Hân Nghi tiến vào bên trong, nhìn thấy vị quản gia nhà họ Doãn liền chào hỏi, biểu lộ ý muốn đón người về.
Bảo mẫu của Doãn Mộ Tư tất nhiên không thể ngăn cản, nhưng bà chăm sóc Doãn Mộ Từ từ lúc mới lọt lòng nên thương cô như con ruột, không khỏi mở miệng hỏi một câu:"Sao Lục thiếu gia không trực tiếp đến đón tiểu thư nhà chúng tôi.
"
Lục Hân Nghi chỉ cười:"Chú nhỏ đang rất giận, nên cháu đến đón thay.
"
Bảo mẫu lo lắng:"Sao lại giận?"
"Cô nhỏ đi uống rượu mà không thông báo, cận vệ cũng không thể đón người về, phải tốn công sức mới biết Hàn thiếu gia mang cô nhỏ về Doãn gia.
"
Lục Hân Nghi nói như vẻ, Lục Vũ Thần đang ghen nên giận dỗi.
Hai người đưa Doãn Mộ Tư ra xe, cô vẫn còn say đến bất tỉnh nên không biết bản thân đang gặp phải cái gì.
Trên đoạn đường về, Doãn Mộ Tư ngủ một giấc ngon lành, cho đến khi xe đi vào Nam Sơn Diamond cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lúc Lục Hân Nghi lay mãi thì Doãn Mộ Tư mới dần mở mắt ra, ngơ ngác nhìn xung quanh:"Không, tôi không muốn về nơi này, tôi ghét nơi này.
"
Lục Hân Nghi nhìn xung quanh không có Lục Vũ Thần thì thở phào, bịt miệng Doãn Mộ Tư lại:"Tổ tông nhà tôi ơi, cô đừng có dại dột nói mấy câu ngu ngốc như vậy mà.
"
Nếu để chú nhỏ nghe thấy, không biết sẽ bị trừng phạt ra sao?
Đỡ Doãn Mộ Tư vào phòng khách, Lục Vũ Thần vẫn ngồi đó, vẻ mặt lạnh lùng u ám không thay đổi.
"Chú nhỏ, cô nhỏ say quá… cháu đỡ cô nhỏ vào phòng ngủ nghỉ ngơi nhé.
"
Ánh mắt Lục Vũ Thần rơi trên người Doãn Mộ Tư, ánh mắt Doãn Mộ Tư cũng mở to nhìn hắn, sau đó nụ cười trên môi khẽ nở ra, tuy say khước nhưng không giấu được sự xinh đẹp ngọt ngào lại mang chút thẹn thùng, cô đẩy Lục Hân Nghi ra, nhào đến phía Lục Vũ Thần.
Lục Vũ Thần không ngờ lại bị Doãn Mộ Tư nhào đến bất ngờ, đề hắn tụa người vào ghế, ánh mắt một chút sững sờ rồi lại thu lại, nét mặt càng thêm u ám lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cô gái ngồi trên thân.
Doãn Mộ Tư không cảm giác nguy hiểm đang rình rập, hai tay ôm lấy mặt Lục Vũ Thần:"Đẹp trai quá, có ai bao nuôi anh chưa?"
Vừa nói vừa nuốt nước bọt.
Lục Hân Nghi muốn quỳ muốn:"Cô nhỏ…"
Ngươi hầu và cận vệ cũng mở to mắt nhìn:"! "
Lúc này, Doãn Mộ Tư giống như một sắc nữ, lưu manh bi.ến thái, mất đi tất cả phẩm hạnh của một phu nhân hào môn.
Doãn Mộ Tư không quan tâm xung quanh, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Lục Vũ Thần, càng nhìn lại càng thích thú, sau đó liền chu miệng hôn lên má hắn một cái, đồng thời như nữ vương ra lệnh:"Nghe cho rõ, từ giờ trở đi anh chính là của tôi, phải ngoan ngoãn nghe lời tôi hiểu chưa, tôi nói đi đằng đông cấm được đi đằng tây.
"
Không nghe được câu trả lời, Doãn Mộ Tư liền dùng hai tay vỗ vỗ mặt người đối diện:"Không cam tâm, ngoan ngoãn ở đây làm trai nhà lành có tôi bao nuôi, còn không thì cút khỏi Lục gia.
"
Mọi người ai nấy chỉ muốn nín thở, xem như bản thân là tàng hình, phu nhân đang coi bản thân là Lục thiếu gia.
Lục Hân Nghi không dám nhìn sắc mặt của Lục Vũ Thần tối tăm ra sao:"Chú nhỏ, hay để cháu làm cô nhỏ tỉnh rượu.
"
Doãn Mộ Tư xoay người nhìn bọn người phía sau, nhíu mày lại nói:"Mau cút ra ngoài cho tôi, hôm nay tôi phải ăn sạch tiểu bạch này.
"
Nhưng chưa có lệnh của Lục Vũ Thần, bọn họ không ai dám rời