Từ Oánh nhận được tin báo của Lục Hân Nghi nhờ giúp đỡ liền chạy đến bệnh viện, đêm qua cô gọi điện mãi nhưng không liên hệ được với ai, sau đó Hàn Dĩnh mới kể lại chuyện đêm qua mới thở phào.
Nhưng cả ngày không gọi được cho Doãn Mộ Tư, hiện tại lại nhận được tin nhắn của Lục Hân Nghi liền chạy như bay đến bệnh viện.
Nhìn cô bạn thân ngồi thất thần trong phòng bệnh, Doãn Mộ Tư thần sắc trống rỗng, ánh mắt vô hồn bất động không nhìn Từ Oánh.
"Mộ Mộ, cậu làm sao vậy, mau nói cho mình biết xảy ra chuyện gì, có mình sẽ ở bên cậu, có phải Lục Vũ Thần đánh cậu không?"
Tứ Oánh nhìn thấy bạn thân của mình trở nên như vậy liền đau lòng muốn chết.
Cô quan sát Doãn Mộ Tư cũng không giống như bị đánh, trên trán có một vết trầy nhẹ, ngoài ra không có dấu vết gì.
Dưới chân không mang dép, trên đầu gối có vết thương bầm tím, nhưng giống như là bị ngã.
Từ Oánh không biết phải làm thế nào, liền gọi điện cho Hàn Dĩnh nói tình hình.
Lúc Từ Oánh tắt điện thoại, nghe Doãn Mộ Tư đột nhiên nói mấy câu, gương mặt Từ Oánh trắng bệch ra, nắm lấy tay Doãn Mộ Tư:"Mộ Mộ, cậu nói cái gì?"
Doãn Mộ Tư lại trưng ra bộ dạng mất hồn, không nói thêm câu nào nữa.
Trong đầu Từ Oánh cứ lặp đi lặp lại câu nói của Doãn Mộ Tư:"Cậu đã gặp ma chưa?"
Cô vẫn nắm chặt tay Doãn Mộ Tư không rời ra, cởi chiếc áo khoác của mình che chắn cho bạn thân, lúc này mới nhận ra Doãn Mộ Tư đang mặc áo ngủ, quá mong manh
Người đến là Hàn Thương Nguyên vì Hàn Dĩnh bị Hàn Duật cấm túc ở nhà, cấm tuyệt đối việc gặp lại Cố Triết.
Hàn Thương Nguyên bước vào, Doãn Mộ Tư vẫn ngây người ngồi trên ghế, không chớp mắt, hỏi cũng không trả lời, như người mất hồn.
Từ Oánh hốc mắt đỏ bừng, đưa mắt nhìn Hàn Thương Nguyên.
Từ khi gặp lại cô, tuy cô có vẻ hơi gầy nhưng da dẻ hồng hào, sáng bóng, trên gương mặt tươi vui.
Nhưng hiện tại, sắc mặt của cô tái trắng bệch, môi tím tái, ngũ quan xám xịt.
"Oánh Oánh, chúng ta đưa Mộ Mộ về nhà trước.
" - Hàn Thương Nguyên xót xa nhìn cô, muốn bế cô đi về nhà trước.
Doãn Mộ Tư nghe một chữ "nhà", toàn thân cứng ngắc, ánh mắt xáo động, tràn đầy phòng bị, cô co chân lên, ôm lấy bàn chân.
"Mộ Mộ, anh đưa em về Doãn gia, tin tưởng anh, được không?" - Hàn Thương Nguyên ngồi xổm dỗ dành cô, giống như dỗ dành một đứa bé.
Toàn thân Doãn Mộ Tư lúc này mới thả lỏng, ánh mắt nhìn về Hàn Thương Nguyên, giống như nhận ra cái gì đó… Doãn Mộ Tư lập tức ôm lấy anh, khóc rống lên như một đứa trẻ tìm được người thân.
Cơ thể anh cứng đờ, trong lòng đầy xót xa… anh đưa tay vỗ lưng cô nhè nhẹ an ủi, không hỏi bất cứ lời nào, chỉ yên tĩnh nghe cô khóc.
Từng tiếc nấc của cô khiến trái tim anh như xát muối, anh không thể đứng yên nhìn cô đau khổ nữa, anh phải dành lấy cô… không yêu anh cũng được, chỉ cần bé con Mộ Mộ của anh phải hạnh phúc.
Cô bé năm nào gặp anh luôn mỉm cười hạnh phúc, hôm nay lại ôm anh khóc đến tê tâm liệt phế.
Ba người quay về biệt thự nhà họ Doãn, bảo mẫu nhìn thấy Hàn Thương Nguyên bế Doãn Mộ Tư bước vào, còn bé Từ Oánh đi phía sau liền không khỏi thắc mắc.
"Tiểu thư chúng tôi làm sao vậy?"
Từ Oánh không biết phải trả lời ra sao?
Hàn Thương Nguyên bước vào bên trong, đặt cô ngồi xuống ghế sopha, lúc này Doãn Mộ Tư đã ngừng khóc, trở lại vô hồn như lúc đầu.
Bảo mẫu của Doãn Mộ Tư nhìn thấy sự khác thường của tiểu thư nhà của họ liền ngây người, sau đó hỏi Từ Oánh từ lúc gặp có nghe cô nói cái gì không?
Từ Oánh thành thật kể lại Doãn Mộ Tư chỉ một lần hỏi cô có gặp ma chưa?
Nghe vậy, bảo mẫu liền đi gọi một cuộc điện thoại, người bà gọi là một người quen cũ của Doãn gia là thầy Từ Trúc, nói qua một lần về việc của Doãn Mộ Tư, thầy Tư Trúc liền trầm mặt, báo lại lập tức đến nơi để xem qua.
Lúc thầy Tư Trúc đến nơi, ông nhìn Doãn Mộ Tư ngũ quan xám xịt, đặc biệt ấn đường hiện đã biến thành màu đen, chính là trúng tà.
Thầy Tư Trúc nhìn bảo mẫu nhẹ nhàng thở ra, nhìn sắc mặt trầm trọng của bà ta liền nói:"Trúng tà khí, không cần quá lo lắng.
"
Hàn Thương Nguyên tuy làm trong quân đội, nhưng những chuyện tà khí này không phải là chưa gặp, nên không xen vào.
Còn Từ Oánh nghe danh của thầy Từ Trúc đã lâu, nên cực kỳ tin tưởng.
Bảo mẫu liền thở ra:"Vậy làm phiền Thầy giúp đỡ.
"
Thầy Tư Trúc cầm lên bát tự, tử vi của Doãn Mộ Tư đặt lên bàn, sau đó lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ