Lục Vũ Thần đẩy cửa phòng Doãn Mộ Tư bước vào.
Doãn Mộ Tư vừa tắm xong, trên người chỉ quấn khăn tắm bước ra ngoài, nhìn thấy Lục Vũ Thần có mặt, gương mặt liền bất giác xám xịt, không phải anh ta đã rời đi rồi sao?
Lục Vũ Thần nhìn thấy Doãn Mộ Tư chỉ trùm khăn tắm, liền đẩy cửa đóng lại, chân thon dài bước về phía cô.
Doãn Mộ Tư sửng sốt một hồi, sau đó liền hít thở sâu, làm như không nhìn thấy anh, đi đến lấy quần áo từ trong tủ ra, thoát khăn tắm xuống, trước mặt Lục Vũ Thần, lần lượt mặc vào.
Ánh mắt Lục Vũ Thần tối sầm xuống, cô ta làm vậy là có ý gì?
Kéo qu.ần lót mặc vào, doãn mộ tư khoác chiếc váy lên người, lúc này bàn tay bị Lục Vũ Thần kéo lại, đặt cô lên giường, chăm chăm nhìn vết thâm đen trên đầu gối:"Sao vậy, đã xảy ra chuyên gì?"
Làn da Doãn Mộ Tư trước nay đều trắng như sứ, vết bầm tím kia đặc biệt lộ ra, giống như một miếng ngọc tinh tế bị dính mực đen, cực kì chói mắt.
Doãn Mộ Tư mang váy thả xuống, như không có chuyện gì liền nói:"Tôi bị ngã thôi, không chết được đâu.
"
Bị Doãn Mộ Tư lạnh nhạt, Lục Vũ Thần rất không vui:"Người nhà cô nói cô bị trúng tà, xem ra tôi thấy cô rất khỏe.
"
Doãn Mộ Tư lúc này mới nhìn tới gương mặt của Lục Vũ Thần, cô nhìn chằm chằm hắn thăm dò:"Anh thật không biết ở ngục tối đó có cái gì?"
"Có gì?" - Lục Vũ Thần nhíu mày.
Doãn Mộ Tư muốn tìm một chút áy náy trên gương mặt của hắn, nhưng đáng tiếc là không có.
Doãn Mộ Tư nhếch môi, lạnh nhạt đáp:"Đúng vậy, anh chưa từng bị giam cầm thì làm sao biết được.
"
Lục Vũ Thần cảm giác cô đã gặp phải cái gì liền nói:"Vậy cô nói cho tôi biết, đã gặp phải cái gì?"
Hỏi cô thấy gì trong ngục tối?
Doãn Mộ Tư nhớ đến gương mặt thâm tím, hai dòng lệ máu kia, sắc mặt liền lập tức tái đi, hai tay bám chặt vào vạt áo trên chân.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Lục Vũ Thần nhíu mày.
Một người giả vờ e thẹn sẽ không đỏ mặt, người giả vờ sợ hãi sẽ không tái nhợt ngay lập tức, thậm chí màu môi của cô còn đổi màu nhạt đi.
Có vẻ như cô ở trong ngục tối đã thực sự sợ hãi.
Thân thể Doãn Mộ Tư không ngừng run rẩy, giống như sự sợ hãi đã lên đến đỉnh điểm, dáng vẻ yêu ớt tuyệt vọng, Lục Vũ Thần vội nắm lấy tay cô.
Nhưng bàn tay vừa chạm vào, Doãn Mộ Tư đã mạnh mẽ hất ra, trong lời nói có sự oán hận và sợ hãi:Đừng đụng vào tôi, tôi bẩn lắm.
"
Lần này, sắc mắt Lục Vũ Thần trầm xuống:"Doãn Mộ Tư.
"
Doãn Mộ Tư sắc mặt tái nhợt nhìn Lục Vũ Thần nói:"Bọn họ không phải đã nói với anh rồi sao, tôi ở địa lao đó sợ đến mức ướt cả quần.
"
Lục Vũ Thần kinh ngạc, ánh mắt sắc bén thăm dò xem lời cô nói là thật hay giả, vì bọn họ không ai nói với anh.
Thấy phản ứng của hắn, Doãn Mộ Tu liền hít một hơi thật sâu:"Anh tốt nhất đừng chạm vào tôi, kẻo mùi nước tiểu ám vào người anh.
"
"DOÃN MỘ TƯ.
"
Lục Vũ Thần nhỏ giọng, nhưng rất nghiêm khắc:"Không được nói nữa.
"
Doãn Mộ Tư chỉ cười:"Tôi nói chỗ nào sai sao? Tôi là kẻ câu dẫn một lúc ba bốn nam nhân, nữ nhân tham lam hư vinh, tôi hy vọng đàn ông trên toàn thế giới này đều si mê tôi, thuần phục dưới chân tối, hết thảy đàn ông tôi quen biết đều quyến luyến tôi…để cho tôi muốn…….
"
Bất ngờ, giọng nói của cô bị bờ môi của hắn chặn lại.
Lúc này cô muốn đẩy hắn ra, nhưng cô lại từ bỏ, không phản ứng cũng không từ chối, ánh mắt vô hồn như một con búp bê.
Rất nhanh, Lục Vũ Thần buông cô ra, nhìn người phụ nữ nằm dưới thân mình bất động, trong lòng nỗi lên một cơn sóng hỗn loạn.
Doãn Mộ Tư đưa mắt nhìn Lục Vũ Thần đầy trống rỗng, giọng nói bình tĩnh nhưng chất chứa đầy sự oán hận:"Sao lại dừng lại, không phải rất thích dùng