Trong nhật ký thì viết những lời văn sống sống chết chết, nhưng khi bước ra khỏi ký túc xá, tôi vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình. Làm tiếp công việc của mình. Cho dù bạn có phải là người đang yêu hay không yêu, thì cũng đều là người phàm mắt thịt trên trần thế này. Nên đành bất đắc dĩ nếm mùi vị khói lửa nhân gian.
Tháng mười hai, lại hết một năm.
Không biết là vì sợi dây màu đỏ đó, hay là vì nguyên nhân gì khác, mắt của tôi đã ngừng sưng, nhưng vẫn không thuyên giảm. Thế là việc bị sưng đỏ đó, trở thành cái cớ tốt nhất cho việc tôi đã khóc.
Tiểu Tần vừa mới kết hôn, cô ấy kết thúc kì nghỉ sau hôn nhân và bắt đầu đi làm trở lại đã là ngày thứ sáu. Trên mặt của cô ấy, không có nét hồng hào và vui vẻ của người vừa kết hôn, có lẽ là do có liên quan đến việc ốm nghén!
Cô ấy nôn mửa trong nhà vệ sinh, tôi vỗ lưng cô ấy, thế là cô ấy rơi nước mắt ngắn nước mắt dài. Tôi đưa nước cho cô ấy súc miệng, bỗng nhiên cô ấy ôm chặt lấy tôi. Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu trong tấm gương lớn, trong lòng dấy lên sự chua xót khó hiểu.
Bữa trưa cô ấy ăn rất ít. Dáng vẻ buồn bực không vui, gương mặt tái nhợt, ánh mắt không có tinh thần.
Buổi chiều, tôi nhận được email của cô ấy: “Tiểu Hạ, cậu nói xem, thế nào mới là hạnh phúc?”
Tôi trả lời thư cho cô ấy, hai mắt khép hờ đánh chữ:
Tớ không biết thế nào mới được gọi là hạnh phúc. Không biết thế nào mới là hạnh phúc.
Nhưng mà, cậu và Tang Thần, nhất định sẽ hạnh phúc. Tớ chúc hai người, hạnh phúc mãi mãi.
Sau khi gửi mail trả lời xong, tôi vùi đầu vào việc soạn nội dung cho tạp san nội bộ công ty. Số lần này có tư liệu thông tin cơ sở về việc phát triển sản phẩm mới mà Triển Tường đã gửi đến.
Được thông tri đến phòng họp ký hợp đồng làm việc. Tôi bất ngờ phát hiện, hợp đồng làm việc có kỳ hạn một năm trước kia đã thay đổi thành năm năm. Chị quản lý nhân sự nói, đây là chuyện tốt.
Tôi lại do dự, tôi không biết liệu mình có thể cố gắng giả vờ ở nơi có Triển Tường được bao lâu nữa. Ở nơi có anh, rốt cuộc cũng sẽ có một ngày là cực hạn của bản thân tôi.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn ký tên, trong lòng có cảm giác bi đát.
Riêng những ngày sau đó, tôi không nghe được bất cứ tin tức gì liên quan đến ngày kết hôn của Triển Tường.
Tết Nguyên Đán đến.
Tết Nguyên Đán lại qua đi.
Ngày hai tháng một năm 2007, là ngày chào mừng công ty đã được khánh thành tròn hai mươi năm.
Ngày hôm đó, khắp công ty đều nhốn nháo. Hiếm có cảnh tượng sôi nổi như thế, nên tinh thần của mọi người đều sôi nổi.
Dựa theo chỉ thị của Tổng giám đốc, bộ phận hành chính đặc biệt chọn ra mười sáu cô gái trong văn phòng, chịu trách nhiệm đón tiếp các phái đoàn từ nước ngoài và các chi nhánh đến từ những tỉnh khác nhau trên đất nước. Hơn nữa phải chuẩn bị trang phục thống nhất, mỗi người đều phải đi một đôi giày búp bê cao gót màu đỏ. Tôi cũng là một trong mười sáu người đó, Tiểu Tần cũng thế. Bụng của cô ấy vẫn chưa to, chỉ là sắc mặt có vẻ trắng bệch. Tôi nhắc nhở cô ấy, cô ấy nói, không sao cả, dậm chút phấn lót, xoa chút phấn hồng là có thần lại thôi.
Đó là lần đầu tiên tôi trang điểm. Trang điểm tỉ mỉ. Kem nền, phấn, phần mắt, mascara, má hồng, son nước, cái nào nên dùng cũng dùng. Sau khi chị đồng nghiệp cẩn thận trang điểm bước cuối cùng, người đó kéo tôi đến trước gương rồi nói, nhìn xem kìa!
Tôi nhìn chính mình trong gương. Hơi xa lạ. Cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao Trung Quốc lại có đến hơn ba mươi ngàn cơ sở sản xuất dụng cụ trang điểm, vốn dĩ những chiếc bình này lọ nọ, những cây này ống nọ, thật sự có ma lực tạo nên điều thần kỳ.
Trang điểm để nó che giấu vẻ đơn thuần của tôi, che giấu ánh vẻ rực rỡ của tôi, che giấu khuyết điểm nhỏ nhất của tôi, cũng che giấu luôn cả nụ cười mang nét ngây thơ của tôi. Nó định dạng tôi thành một khuôn mẫu nhất định, nắn nót tôi thành một người phụ nữ có vẻ ngoài cứng rắn.
Mười sáu người chúng tôi, ăn vận trang phục giống nhau, trang điểm khá giống nhau. Đứng trước vườn hoa, chúng tôi cùng luyện tập và phân chia công việc lần cuối cùng. Luyện tập nên mỉm cười ra sao, luyện tập nói lời hoan nghênh bằng ba thứ tiếng khác nhau.
Buổi sáng mười giờ, xe của công ty lục tục rước khách tham quan trở về. Trước tiên, bọn họ sẽ tham quan công ty và phân xưởng, sau đó sẽ đến khách sạn Shangri La, buổi tiệc mừng tuổi công ty được tổ chức ở đó.
Từng tốp từng tốp khách, tóc đen, tóc vàng, tóc bạc, không có tóc… Tất cả đều mặc đồ vest thẳng thớm, giầy da bóng loáng, trên mặt nở một nụ cười như nhau, bước xuống xe, lại đến phòng làm việc, chúng tôi là người dẫn dắt, tham quan mỗi một bộ phận, cũng giải thích đơn giản cho họ biết lịch sử và chức năng của từng bộ phận ở công ty mà chúng tôi đã học thuộc lòng từ trước.
Trong khoảng thời gian trống sau khi đón tiếp N tốp khách, tôi đứng dựa người trên tường nhà vệ
sinh, ngay cả hít thở cũng lười biếng. Trong nhà vệ sinh cũng có một vài đồng nghiệp thẫn thờ mệt mỏi, mọi người đều nhìn nhau đánh giá, ngay cả nói cũng không còn sức, tuy rằng là mùa đông, nhưng trên trán ai cũng rịn mồ hôi. Mà giọng nói của quản lý bộ phận hành chính ở ngoài cửa cứ vang lên: “Tôi nói này mấy cô nương, mau ra tiếp khách đi!”
“TMD! Đúng là không cho người ta sống mà!” Tiểu Tần mắng một tiếng, rồi lại mang giày cao gót vào lần nữa.
Sự thật chứng minh, hôm đó yêu cầu phải tiêu hao rất nhiều sức lực, nếu vậy, thì nhất định đừng mang giày; Mà nếu phải mang giày, thì nhất định đừng mang giày cao gót; Mà nếu đã mang giày cao gót, thì nhất định đừng bao giờ may giày gót nhỏ!
Đây là lời tổng kết của một người chị đồng nghiệp đã đưa ra sau đó.
Cho dù thế nào, cuối cùng vẫn phải chịu đựng đến năm giờ chiều ngày hôm đó.
Tất cả các nhân viên, đều được đưa về khách sạn.
Các nhân viên của công ty, đều đã tập hợp ở thao trường, chờ xuất phát. Xe bus thuê cũng đã đến, yên tĩnh đỗ trong sân. Tài xế lái xe, nhất định là rất hiếm khi thấy tình cảnh như thế. Tất cả các nhân viên của bộ phận sản xuất, toàn bộ đều đều mặc đồng phuc màu xanh. Có một vài cô gái văn phòng cũng mặc trang phục lộng lẫy; Còn nam, đương nhiên chỉ có thể mặc đồ vest.
Chúng tôi đi theo sau sếp tổng và những vị quản lý. Mười sáu cô gái trẻ tuổi, trang phục y như nhau, vấn tóc cao, thắt khăn, ký hiệu được đặc chế riêng “nhân viên chiêu đãi” trên ngực trái, giày gót nhỏ, khiến cho chúng tôi khi đi phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đi trên đường, càng làm tăng thêm dáng dấp dịu dàng của phụ nữ.
Lãnh đạo công ty đi phía trước, chúng tôi cười để lộ ra bảy cái răng, bước đi chỉnh tề theo sau.
Phía trước tôi, chính là Triển Tường.
Tôi nhìn bóng lưng anh. Vành tai của anh, dưới sự chiếu rọi của ánh tà dương, gần như trở thành một màu đỏ trong suốt, có một vầng sáng rất kỳ lạ.
Tôi nhìn vầng sáng ấy, đầu trống rỗng.
Bỗng nhiên anh quay đầu lại, ánh mắt của tôi, không kịp trốn tránh, thể là tôi dứt khoát, không trốn tránh nữa.
Anh nói: “Mọi người vất vả rồi! Nếu có ai cảm thấy không khỏe, thì nhất định đừng cố gượng. Trong khách sạn, chúng ta đã mời PR cho công ty rồi. Chuyện nhỏ đó có thể để cho bọn họ làm.”
Chúng tôi đồng thanh nói: “Đã biết.”
Bận rộn như thế mà phong phú, vất vả mà lại chơi vui được một ngày, tiệc mừng công ty thành lập được hai mươi năm, cuối cùng cũng trôi qua.
Thứ năm, tôi đến phòng thư ký lấy dữ liệu video buổi tiệc mừng thành lập công ty. Bỏ vào ổ đĩa của máy tính, đeo tai phone lên, bắt đầu xem.
Tổng giảm đốc nói chuyện, lãnh đạo chính phủ thành phố đọc diễn văn, Chủ tịch tổng công ty Nhật Bản phát biểu, sau đó đến nhân viên tham quan phân xưởng báo cáo, màn biểu diễn văn nghệ đặc sắc… Bỗng nhiên, tôi thấy mình. Còn có Triển Tường. Tôi đứng ở đó, không biết đang nhìn gì mà rất chăm chú. Anh ở phía sau bên trái của tôi, anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi, cũng rất chăm chú.
Thời gian ba mươi giây, đầu của tôi không hề chuyển động, ánh mắt của anh, cũng không hề rời khỏi gương mặt của tôi.
Tôi nghĩ đồng nghiệp thư ký này, đã quay được trong lúc lơ đãng. Từ trước sau hình ảnh có thể nhận ra, Từ đầu đến cuối đều có thể nhận ra, lúc máy quay chuyển từ sân khấu sang quay toàn cảnh bữa tiệc, trong khoảng khắc ngắn ngủi, anh vô tình bị máy quay quay lại.
Hai người trong màn ảnh, là tôi và Triển Tường đều là trong lúc vô tình, bị đưa vào tư liệu video này.
Tôi copy nội dung của toàn bộ đĩa vào máy tính của tôi, sau đó lại lưu vào CD.
Cầm về ký túc xá, tôi mở lên xem lại lần nữa. Vừa xem vừa khóc. Tự nói rằng sẽ không rơi lệ vì anh, tôi chán ghét bản thân mình như thế. Muốn khóc, cũng đã khóc. Rất vô dụng. Nhưng, tôi lại không tự khống chế được tâm trang của chính mình, không kìm lòng nổi.
Trong truyền thuyết có một nơi được gọi là Vô lệ thành. Nơi đó, con người không có nước mắt, Mà tôi lại không tìm được cánh cửa để vào thành.