Cuối cùng, lúc tập san số đầu tiên của của công ty được đặt trên bàn tôi, đã là ngày 10 tháng 3. Ngày 10 cũng được xem là ngày xuất bản cố định mỗi kỳ của tạp san, nếu ngày xuất bản trùng với ngày nghỉ thì sẽ được dời đến ngày đầu tiên sau khi đi làm.
Nếu như những công việc liên quan đến máy tính đều là những công việc đơn giản, thì những công việc liên quan đến tạp san lại chiếm rất nhiều tâm tư của tôi, nó là niềm hứng thú của tôi, là nơi phô diễn tài hoa và khả năng của tôi. Thậm chí nó còn mang theo một phần tâm tư riêng của tôi, để Triển Tường để mắt đến, muốn khoe khoang tâm tư thầm kín với anh.
Ở công ty, từ sếp tổng đến các công nhân viên, đều đánh giá rất cao tập san số này. Nguyên nhân là vì kinh phí, trừ trang đầu tiên của tập san, tất cả đều được in trắng đen. Thế nhưng vẫn không làm mất đi nét đặc sắc của nó. Lúc xuất bản, sếp tổng còn đặc biệt gửi năm cuốn đến tổng bộ ở Tokyo Nhật Bản. Ba ngày sau, theo chỉ thị của tổng bộ, phải gửi đến chi nhánh ở Hồng Kông, công ty ở Mỹ, phân xưởng ở Indonesia, phân xưởng ở Thái Lan cùng các công ty nước ngoài khác. Nội dung chủ yếu là chúc mừng ngày thành lập, bài phát biểu của tổng giám đốc trong các buổi lễ sáng, tin tức bên marketing, các bài viết của công nhân viên, họ yêu cầu tất cả đều phải được dịch ra tiếng anh. Tiểu Tần xuất hiện trước mặt tôi với khuôn mặt trái khổ qua, tôi cũng hiểu, nhiệm vụ phiên dịch tiếng Nhật đã rơi vào tay cô.
Tôi giơ tay phải lên nói: “Đến đây, đồng chí, đập tay nào, một cái thôi. Nhiệm vụ vinh quang đó nha! Cậu nên quỳ xuống tạ ơn mới đúng!”
Cô ấy mặt ủ mày chau giơ tay phải lên, mệt mỏi đập tay với tôi: “Tớ vui mới lạ! Kiểu gì cũng phải tăng ca!”
“Cậu ngốc quá, bài phát biểu của tổng giám đốc nè, rồi lời chúc mừng của các quản lý nữa, cậu cứ đến tìm cô Kim là được mà! Những thứ cần cậu dịch chẳng có bao nhiêu, đừng mặt ủ mày chau như thế, buồn rầu ủ ê như vậy, buồn đi, buồn đi, tóc sẽ bạc đấy…”
Cô nàng giơ hai tay làm động tác “dừng”, rồi cúi người “chụt” một cái phát ra tiếng vang lớn và còn để lại một dấu hôn trên má trái của tôi, sau đó thì thoải mái rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng của cô ấy, thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Triển Tường, đó là ánh mắt tỏ vẻ không hài lòng. Tôi giơ tay lên xoa mặt, cảm thấy mặt mình đỏ bừng và nóng như lửa.
OUTLOOK báo có thư mới, tôi mở ra, là anh gửi, nội dung chỉ có bốn chữ: “Chú ý hình tượng.”
Click vào nút xóa, là xóa vĩnh viễn. Mặc dù trên mặt tôi không có bất kì biểu cảm gì, nhưng dưới vẻ mặt bình tĩnh đó lại là những cơn sóng lớn đang cuồn cuộn nổi lên.
Tháng tư năm ấy có hai chuyện, đã vĩnh viễn ghi tạc vào đầu tôi.
Ngày 1 tháng 4, cũng là thứ sáu, mỗi lần đến cuối tuần, mọi người đều vui vẻ. Hơn nữa hôm đó còn là ngày cá tháng tư, mọi người vui vẻ bao nhiêu thì càng đề cao cảnh giác bấy nhiêu. Trong văn phòng, là thế giới của những người trẻ tuổi, cho dù đùa giỡn như thế nào, thì ở bên ngoài cũng không thể phát hiện ra được.
Buổi trưa bước ra từ nhà ăn, tôi thấy một trăm tám mươi lăm chiếc xe bánh mì màu xanh tiến vào công ty, một cô gái đoan trang đeo một dải lụa màu đỏ, cầm một bó hoa đi đến phòng làm việc.
Tôi nói: “Hôm nay tặng hoa, là đùa giỡn hay là bày tỏ? Đúng là người mới làm chuyện mới.”
Bọn người Tiểu Tần che miệng cười, rồi nhanh chóng chạy về phía phòng làm việc. Tôi khó hiểu đi theo phía sau bọn họ. Lúc đi vào thì bắt gặp Triển Tường đang ký tên lên hóa đơn nhận hàng. Còn đám con gái vì phải cố gắng nhịn cười nên mặt ai cũng đỏ bừng, bọn họ chạy ào vào nhà vệ sinh.
“Mời các đồng chí giải thích.” Tôi nhìn đám chị em đang cười run cả mình nói.
Qua vài ba câu của các cô nàng, tôi đã hiểu rõ. Hóa ra bọn người của Tiểu Tần đã đặt hoa vào ngày hôm trước, rồi gửi đến cho Triển Tường. Trên tấm thiệp có viết một câu khiến kẻ khác cười sặc sụa: “Anh còn nhớ Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh năm ấy không?”
Những lời này, khiến các cô nàng cười sảng khoái đến nội thương. Về sau, lúc lên mạng, khi vô tình thấy những câu này, đều khiến tôi nhớ đến những gương mặt trẻ tuổi ấy,
nhớ đến vẻ trong sáng và nụ cười không che giấu của bọn họ, nhớ đến trò đùa dai mang đến niềm vui. Tô điểm cho cuộc sống nhạt nhẽo này. Nhưng rất lâu về sau, Triển Tường nói cho tôi biết, vì chuyện này mà đã xảy ra một hiểu lầm. Cái này thì sẽ nói sau, tạm thời không nhắc đến.
Vào ban đêm, tôi ở lại tăng ca. Biên soạn tập san nội bộ công ty, bởi vì là cuối tuần, nên sau khi kết thúc buổi lễ chiều thì các đồng nghiệp cũng đã rời đi. Ngay cả sếp tổng vốn chăm chỉ, không có nhà để về nên xem công ty như nhà rồi ở lại một ngày mười hai tiếng cũng đã về từ sớm. Trong phòng làm việc rộng như vậy nhưng chỉ có một mình tôi. Bó hoa kia, lẳng lặng nằm dưới bàn của Triển Tường. Còn anh, cũng chẳng biết đang ở nơi nào.
Khi tôi rời mắt khỏi đống tài liệu lớn, thì bất ngờ thấy anh đang đứng đối diện với mình. Tôi đứng lên nói: “Quản lý Triển.”
Anh ra hiệu bảo tôi ngồi xuống, rồi kéo chiếc ghế ở bàn làm việc đối diện, ngồi xuống. Hỏi: “Nhiều việc lắm sao?”
“Tàm tạm.”
“Có gặp khó khăn không?”
“Có thể đối phó được.”
Ngắn gọn. Rất ngắn gọn, dù là anh hỏi, hay tôi trả lời. Đều khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ.
Vì thế hai người chúng tôi cũng không nói nữa mà chỉ im lặng.
Tôi bắt đầu sắp xếp lại đống giấy tờ ở trên bàn, anh phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Có một vấn đề muốn xin em chỉ bảo.”
Tôi dừng công việc trên tay: “Không dám, anh nói đi.”
“Buổi trưa, tôi nhận được một bó hoa, tôi rất cám ơn. Tuy rằng vào lúc này, ừm, vào một ngày rất đặc biệt như thế. Nhưng tôi không hiểu lời nhắn trên tấm thiệp. Tôi rất hiếu kỳ.”
Anh đưa tấm thiệp cho tôi. Là một dòng chữ được viết bằng bút bi màu xanh: “Anh còn nhớ Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh năm ấy hay không?”
Tôi cúi đầu, cố nén ý cười vào trong lòng. Hỏi: “Anh thực sự không hiểu ý của những lời này?”
“Đúng, tôi cảm thấy đây là một câu nói kỳ lạ.”
“Vậy, anh chưa từng xem phim truyền hình [Hoàn Châu Công Chúa] ư?”
“Có nghe nói, nhưng chưa xem. Nó có liên quan gì sao?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, tôi tin, anh thực sự không hiểu được ý dí dỏm trong những lời này.
Tôi trả tấm thiệp lại cho anh: “Thật ra ý nghĩa của câu đã hiện rõ trên mặt chữ. Chính là muốn hỏi, anh có nhớ Hạ Vũ Hà ở bên bờ hồ Đại Minh năm đó hay không?”
“Hồ Đại Minh không phải ở Sơn Đông sao? Tôi chưa từng đến đó. Làm sao quen Hạ Vũ Hà được?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh, nhìn không chớp mắt. Trong khoảng khắc này, anh như một đứa trẻ đang tập trung suy nghĩ, ánh mắt không chứa vẻ giả vờ, khắp người anh còn tản mát ra loại cảm giác thoải mái yên ổn, giống như Triển Tường trong trí nhớ của tôi đang ngồi dùng thức ăn ở công trường trên bãi đá. Những ký ức đẹp đẽ kia, lại đột kích vào thần kinh của tôi một lần nữa. Con ngươi như đã không còn tiêu cự, nhưng không phải nhìn anh đang ở trước mặt tôi. Mà là im lặng vượt qua những năm tháng dài, đến bên cậu thiếu niên ấm áp yêu thương tôi vô hạn kia.
Không kìm lòng được, tôi gọi một tiếng: “Chú.”
Anh nở một nụ cười, mang theo một chút cay đắng. Nói: “Tôi còn tưởng rằng. Em sẽ không nhận ra tôi chứ. Nếu không phải đã xem qua lý lịch của em, tôi thật không thể tin, người thờ ơ như em, lại là Tiểu Linh Tử, người mà nhiều năm trước đã chờ tôi trở về khi mặt trời lặn.
Nói xong câu đó, anh liền đứng dậy rời đi.
Tôi kéo đồng tiền trên cổ ra, đồng tiền Càn Long thông bảo đó. Nước mắt nhanh chóng chực chờ trên khóe mắt tôi, tại đây, đã có một mầm cây đã vươn chồi nảy nỡ, mang theo sức sống của mùa xuân mãnh liệt.