Ngày kết hôn của Tiểu Tần và Tang Thần cũng chính là ngày cuối cùng tôi dứt hẳn căn bệnh cảm mạo, ngày hai mươi sáu tháng mười một, nhằm ngày mùng sáu tháng mười năm Bính Tuất.
Tôi và Tiểu Tần, vẫn thân thiết với nhau giống như lúc trước.
Từ lúc bắt đầu, trong câu chuyện tình này, anh chàng Tang Thần đó, vốn chẳng thể khiến tôi suy nghĩ đắn đo dành tình cảm cho ai.
Nhưng, tôi vẫn từ chối lời mời làm phụ dâu cho hôn lễ của bọn họ. Bởi vì lúc đó, bệnh mắt của tôi càng thêm nghiêm trọng. Nhìn bên ngoài, có thể dễ dàng thấy được vệt sưng đỏ ấy.
Tiệc cưới được tổ chức tại một khách sạn của chú Tang Thần. Đúng như Tiểu Tần mong muốn, rất lớn và phô trương.
Ở tiệc rượu, cuối cùng tôi cũng được gặp lại Triển Tường, đó là lần gặp lại đầu tiên sau cái ôm ấp vào ngày sinh nhật của tôi. Thấy anh, tôi liền nghĩ đến giấc mơ mà tôi liên tục thấy gần đây: Anh kết hôn. Tôi vẫn luôn mơ thấy anh kết hôn, hết lần này đến lần khác. Trong giấc mơ, anh mặc một bộ vest chú rể màu trắng mới tinh, tiến vào lễ đường kết hôn. Tôi đứng ở đằng xa, mặc một bộ váy dài màu trắng, tóc buông xõa, giống như một hồn ma. Tôi tra trong sách giải mã những giấc mộng, trên sách đó nói: Toàn thân mặc quần áo trắng, là ám chỉ tâm trạng yếu ớt sa sút.
Có lẽ, trong tình yêu vô vọng này, nó bắt đầu làm tôi trở nên dần mệt mỏi. Và tôi cũng đã bắt đầu thấy mệt mỏi. Cho dù tình cảm có sâu đậm đến mấy, cũng không thể với đến được trái tim anh. Giả vờ thanh cao gì chứ?! Huống hồ, tôi càng giả vờ, thì sẽ càng bị dồn nén chặt hơn, chôn vùi càng sâu hơn.
Bàn tiệc chúng tôi ngồi sát nhau, ai ai cũng xuất sắc. Anh và Tổng giám đốc mới nói tiếng Nhật mà tôi nghe không hiểu được, tôi và đồng nghiệp ngồi tám chuyện tin tức trên trang web tianyawang.com. Hai chúng tôi chưa từng nhìn nhau, chưa từng ngoái đầu nhìn nhau.
Cô dâu, chú rể đến bàn tôi mời rượu, mắt của tôi vẫn nhìn Tiểu Tần, không dám chuyển sang nơi khác. Tôi sợ phải nhìn Tang Thần, dù Tang Thần không phải là người tôi yêu, nhưng tôi vẫn sợ nhìn thấy ánh mắt của anh ta.
Dù sao, tôi cũng là một người tâm tồn thiện niệm(1).
(1) Trong tâm chứa thiện ý. Trong thuyết nhà Phật nói, trong tâm con người tồn tại hai tính trạng, một là thiện, hai là ác.
Khi buổi tiệc kết thúc, mọi người rủ nhau đi Karaoke, đây là tiết mục cố định. Có thể là do chất cồn, mà mắt của tôi lại không thấy gì trong thời gian ngắn.
Tôi ra sức ấn huyệt thái dương, nhắm mắt một lúc, sau đó mới nhìn thấy lại được.
Tôi không đi hát Karaoke cùng mọi người, mà một thân một mình rảo bước trên đường phố đêm tối. Con đường thứ nhất Trung Sơn, con đường thứ hai Trung Sơn, con đường thứ ba Trung Sơn, con đường thứ tư Trung Sơn. Vừa trải qua một trận mưa to, đêm lạnh nhơ tờ. Bỗng nhiên tôi lại nghĩ đến một câu: Thiên hoang địa lão (Vĩnh viễn sánh cùng trời đất). Mỗi lần nhắc đến câu địa lão thiên hoang (dài đằng đẵng), thì đó là cảnh tượng: Một con đường có người hoặc không có người, mặt đường bị nước mưa dội rửa rất sạch sẽ, hai bên đường là ánh đèn mờ tối, trong đêm tối, ánh sáng mờ nhạt chỉ đủ để người qua đường nhìn thấy xung quanh. Hai người đang đi trên đường, không ôm nhau, thậm chí có thể là không nắm tay, cứ đơn giản lặng lẽ đi trong đêm tối như thế, có thể nói một ít chuyện gì dó, cũng có thể là không nói gì cả, nhưng mà địa lão thiên hoang cuối cùng chẳng qua chỉ là niềm hy vọng, hoặc là một loại truyền thuyết mang màu sắc bi thương, có đôi khi thiên trường địa cửu cũng không hề trường cửu, chẳng qua chỉ là một ký ức không thể vứt bỏ được mà thôi. Làm sao có thể có thật được?
Lại đến mùa đông.
Tôi đi rất chậm. Trong tiềm thức, tôi luôn chờ đợi anh bước theo, điều này đã trở thành một thói quen.
Mãi cho đến cuối con đường, anh vẫn không đến.
Tôi đứng dưới cây xoài, không ngừng lưỡng lự.
Cuối cùng, chiếc Teana màu xanh chở anh, tiến đến gần tôi. Tuy rằng ánh đèn sáng đến chói mắt, nhung tôi vẫn có thể nhận ra, đó chính là anh.
Đúng là anh.
Anh xuống xe, dựa vào cửa, nhìn tôi đang đứng trong bóng đêm rồi bước đến.
Anh nói: “Ngày mai đến bệnh viện khám mắt đi!”
Tôi nói không cần, khi còn bé đã như vậy.
Anh xoay người đi về chỗ xe, tháo móc vật trang trí trên xe xuống, lại gỡ một sợi dây màu đỏ khá nhỏ quấn một vòng rồi một vòng quanh ngón tay giữa bàn tay trái của tôi, sau đó buộc thắt lại. Vừa làm anh vừa nói: “Đây là phương pháp dân gian ở quê tôi, mắt của em thế này người ta gọi là con giun(2). Nếu như bị mắt trái, người ta sẽ buộc sợi dây màu đỏ vào ngón giữa tay phải; Nếu như bị mắt phải, thì buộc vào ngón giữa tay trái. Như vậy, con giun sẽ không dám hiện ra nữa, bệnh sẽ khỏi.”
(2) Đây là một phương pháp dân gian quen thuộc trị mụn lẹo, ở Việt Nam cũng xài phương pháp này.
Tôi dùng tay phải vuốt ve sợi dây màu đỏ vòng trên ngón giữa tay trái, nó giống như một chiếc nhẫn được cố định trên ngón tay của tôi vậy.
Tự đáy lòng tôi nói: “Trông rất đẹp.”
Anh hơi buồn bã nói: “Thấy người khác kết hôn, thì lại cảm thấy bản thân mình già, có cảm giác cảnh xế chiều thê lương.”
Tôi không biết nên khuyên anh như thế nào.
Anh tiếp tục nói khe khẽ: “Tôi cũng định kết hôn.”
Tôi nói chúc mừng.
Câu chúc mừng đó, tôi vẫn chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng nói ra. Giống như người đứng đối mặt với tôi, là một đồng nghiệp quen biết lẫn nhau nhưng không hề bận tâm, rồi sau khi nghe người ta tuyên bố “Định kết hôn” thì có phản ứng trực tiếp.
Nói xong câu chúc mừng đó, tôi mới thực sự hiểu rõ anh đang nói gì. Anh nói là, anh định kết hôn. Với ai? Còn ai nữa chứ! Chắc là thiên kim tiểu thư cùng đứng sóng vai với anh ở sân bay Bạch Vân, cô gái dùng kem dưỡng mắt như kem dưỡng da hằng ngày nào đó. Trong vài giây ngắn ngủi, ý nghĩ đó đã mạnh mẽ tràn
vào lòng tôi.
Chỉ trong nháy mắt, trời đất sụp đổ.
Nhưng tôi vẫn dốc sức che giấu chính mình, nhưng tôi vẫn dốc hết sức mình, để hoàn thành mục tiêu: Không dễ dàng đánh mất tôn nghiêm. Thế là tôi liền thay đổi thành một giọng điệu cười toe toét, dáng vẻ rất hài lòng nói: “Cuối cùng anh cũng nghĩ thông suốt, người đã già như vậy, qua mấy năm nữa sẽ không ai chịu gả nữa đâu, lúc đó thảm lắm nha! Vừa rồi tôi uống hơi nhiều rượu, tôi muốn lên nhà.”
Anh cúi đầu. Tôi dịch ra khỏi thân thể anh, bước ngang qua người anh, rồi nói, tạm biệt. Anh cũng nói, em phải hạnh phúc.
Nước mắt tôi tuông rơi mãnh liệt.
Lúc ở sân bay Bạch Vân, thấy tay anh vòng qua eo người đó, em nên sớm nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.
Anh sẽ kết hôn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng, em lại trốn tránh không để cảnh tượng kia hiện lên trong đầu mình, em ép bản thân phải quên đi, dù không quên được, cũng không nên thường xuyên nghĩ đến. Em lừa dối chính mình, thôi miên chính mình, dùng kỹ xảo vụng về, gạt mọi người, em yêu anh sâu sắc!!!
Chỉ là em đã quên, nói dối cuối cùng cũng bị dập nát. Ngay cả trong giấc mộng, cuối cùng cũng vẫn là anh!!!
Chính miệng anh đã nói với em, tin vui kết hôn của anh. Lời nói đó đối với em, tàn nhẫn đến nhường nào. Làm sao em có thể không khóc trong âm thầm được chứ!!!
Triển Tường, tuy rằng hận anh, buồn anh, chán ghét anh, hạ quyết tâm từ biệt anh, nhưng nếu thực sự từ lúc này, anh biến mất khỏi sinh mệnh của em, em làm sao có thể hạnh phúc? Lẽ nào anh cho rằng, không có anh, em sẽ hạnh phúc? Không có anh, trong từ điển tình yêu của em, làm sao tìm được hai chữ hạnh phúc nữa đây!!!
Anh muốn kết hôn, cùng với người con gái của đời mình. Cuối cùng thì anh cũng không phải là của em. Làm sao em có thể không đau khổ, không rơi lệ? Nhưng em không muốn để anh thấy. Em cẩn thận bảo vệ tôn nghiêm của bản thân mình, không cầu xin tình yêu và lòng thương hại từ anh. Em hy vọng, một ngày nào đó, anh sẽ yêu em, yêu con người em khi đã trưởng thành, yêu tất cả tính cách đặc biệt mà em cảm thấy kiêu ngạo. Mà không phải là cô bé bảy tuổi duỗi đôi tay nhỏ bé ấm áp về phía anh lúc anh đang chìm đắm trong sự chua xót nếm trải đánh mất bố mẹ của nhân thế; Không phải là người đã lau mồ hôi cho anh bằng tất cả tấm lòng thương yêu khi anh bị công việc cày cấy ràng buộc ở lứa tuổi đáng lẽ phải được hưởng cuộc sống vô âu vô lo; Không phải là người dùng nước bọt trộn lên thuốc súng trên que diêm dán lên miệng vết thương khi anh bị thương lúc khuân vác mà không ai quan tâm; Không phải là người mang thức ăn cho anh những lúc có món ngon mà anh ít khi nếm được. Em muốn anh yêu em ở hiện tại, yêu em lúc này! Em muốn anh nói: Hạ Linh Hội đủ để xứng đôi với Triển Tường!!!
Nhưng, không có. Không có gì cả. Ngay cả một ám hiệu anh cũng không có. Anh tặng quà cho em, nhưng lúc em gọi điện thoại cảm ơn anh, anh đã khách khí nhắc nhở em, nguyên nhân là vì cô hai, hoa anh tặng cho em đối với anh mà nói chỉ là món quà nhỏ bé không đáng kể, đổi lại chỉ là sự an ủi từ tâm hồn. Anh có từng thật sự yêu em không? Có từng thích em không?
Vì một câu nói của anh, em đã giống như một đóa hoa, vô số lần chống lại mệnh lệnh của tiên nữ Bách Hoa(3), tích góp toàn bộ sức lực, chỉ vì muốn xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ đẹp nhất. Chỉ vì chờ lúc anh đến, em như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, tình cảm dâng trào rồi bừng bừng nở rộ trong giai đoạn không phải nở hoa. Chờ cho đến khi cuối cùng anh đến, lại không hề lưu luyến đóa hoa xinh đẹp. Thế là em chẳng những bỏ qua thời kỳ nở hoa. Mà còn bỏ qua anh. Thế là tất cả những nỗ lực của em, hòa vào mười hai vạn lần uất ức!!!
(3) Tiên nữ muôn hoa
Cũng có thể là vì em bây giờ không giống như anh mong đợi; Hoặc cũng có thể là vì chúng ta là hai con diều không bay cùng một độ cao. Điểm dừng của trái tim anh, dù em có kiễng chân cũng không tìm thấy và nhìn không thấu tầng mây thật dày. Cho dù em cố gắng bay như thế nào, ngay cả khi xem như đã vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc của dây, cũng chỉ rơi xuống mặt đất, cả đời cũng không bay đến chỗ của anh được!!!
Thế là, trước mặt anh, em giả vờ thành dáng vẻ thật tự nhiên, lưng thẳng, tỏ vẻ kiên cường, tỏ vẻ tất cả đều tốt. Bởi vì em không có quyền lựa chọn, chỉ có thể giả vờ. Cố giả vờ, sau đó chết đi!!!
Em giơ tay lên, chạm vào giọt nước mắt chia ly cuối cùng dành cho tình yêu. Thế giới này, từ nay sẽ thiếu đi một nhà thơ. Tất cả những lời mà em đã viết vì anh, tất cả đều phóng hết tầm mắt về phía ngân hà, tất cả những cảm động ngày qua, tất cả tình yêu si dại, tất cả những chờ đợi và trông mong, đều bầu bạn với cái chết ở nơi sâu thẳm trong mùa đông giá rét này.