Dịch giả: AnLúc xế chiều, Tiểu Đoạn hết sức phấn khởi gọi điện thoại tới nói mình chờ chúng tôi ở quán cá Dương Quang cách đây một thước. Khi tôi và Triển Tường ngồi vào đối diện cô ấy thì cô tay chân luống cuống kéo Triển Tường lại, không thèm để ý cái liếc mắt của người khác trong cửa hàng lanh chanh nói: "Để tôi nhìn xem là người thế nào mà khiến cho cô ấy bảy lần tám lượt mê mẩn! Chậc chậc, thật đúng là nhân tài hàng đầu. Việc này, anh sẽ không ngại cưới thêm một lần chứ?"
Lông mày Triển Tường xoắn xuýt vào nhau, tôi cắn môi dưới cười.
Tiểu Đoạn đánh một quyền vào vai trái Triển Tường: "Hỏi anh đấy! Nếu như không ngại đem tôi cưới luôn về, vừa vặn tôi muốn kết hôn hôm nay đấy."
Triển Tường hai tay ôm quyền, nhẹ nhàng thi lễ, nói: "Tiểu sinh cầu còn không được!"
Tiểu Đoạn không vui, oa oa kêu to: "Cái gì chứ! Anh nói câu này còn biết xấu hổ hay không? Anh phải nói trừ cô ấy kiếp này tôi không nhìn người phụ nữ khác một lần! Như vậy mới không phụ lòng sự si tình của người ta!"
Tôi nói, "Thôi đi, cô nhanh ngồi xuống mau, không thấy người ở đây đều nhìn cô sao?"
Cô ấy ngồi xuống, chỉ là miệng cũng không dừng lại: "Ai, chú à, anh có biết tôi vì tìm anh mà bỏ ra biết bao nhiêu sức lực? Cô ấy không chịu nói số điện thoại của anh, tên trong danh bạ điện thoại di động lại lưu toàn biệt danh nhạt nhẽo, chỉ có bản thân cô ấy nhìn mới hiểu. Tôi căn cứ theo lời cô ấy nói, khoanh vùng ra được một vị trí đại khái, lên trên mạng tra bản đồ rồi tra dãy số chiến đấu mất ba bốn ngày, ước tính cũng phải 114 cuộc gọi tính phí ra đủ mua tám trăm xấp vải! Nào có dễ dàng cho tôi a? Nói đi! Anh chuẩn bị làm sao báo đáp tôi đây, nói cho anh, bổn tiểu thư khẩu vị mạnh vô cùng đấy!"
Triển Tường mang thực đơn đẩy lên trước mặt cô, nói: "Bạch tiểu thư cứ việc gọi."
"Anh cho rằng mời bổn tiểu thư ăn một bữa cơm là được sao? Bổn tiểu thư có dễ đuổi như vậy chắc?"
"Cô muốn thế nào cứ nói, không sao." Triển Tường càng coi là thật.
Tiểu Đoạn không nhịn được bật cười, nằm ở trên bàn, hai vai run rẩy, cười càng thêm khoa trương.
Tôi nói cho Triển Tường: "Cô ấy ba hoa với anh đó!"
Triển Tường kề miệng tiến gần bên tai tôi khẽ nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Tôi mới chợt nhớ tới, lại đến sinh nhật mình rồi. 25 tuổi.
Anh lại nói: "Chuẩn bị quà cho em, ở trong rương hành lý."
Quả nhiên, cơm nước xong trở lại khách sạn, anh gõ cửa phòng tôi cùng Tiểu Đoạn, đưa vào một túi văn kiện, tôi nghi hoặc mở ra, rút ra. Tuyệt đối không nghĩ tới, bên trong chứa những tờ giấy tại Di Nhân Các!!!
Một tấm lại một tấm, kiểu dáng to nhỏ tương đương, bên ngoài sạch sẽ giống nhau mùi giấy từ lâu, chữ viết màu xanh, có đậm có nhạt. Tôi lặng lẽ ôm lấy eo anh, kề sát anh.
Tiểu Đoạn nói: "Các người chiếu cố người cô đơn một chút được không! Đừng quá buồn nôn! Ngăn chặn thân mật!"
Triển Tường cười lui ra, tôi đưa anh đến cửa, anh dùng bàn tay, vuốt ve trên đầu tôi giống như ngày xưa.
Tôi và Tiểu Đoạn nằm lỳ ở trên giường, nhìn vào những ký ức tươi đẹp tôi đã viết, ngàn nỗi tương tư gửi trong từng câu chữ.
Tiểu Đoạn một bên đọc một bên cảm thán: "Nữu cô nhịn giỏi quá! Nếu là tôi ấy, tôi đã sớm chạy đến trước mặt người ta thông báo rồi, ai quản trong lòng anh ta nghĩ tới gì chứ, muốn sinh ra thì sinh, muốn chết thì chết, như thế này oan uổng quá đi! Oa oa oa, tình yêu đúng là không hiểu nổi!"
"Cho nên, trên thế giới này, có người như cô, thì có người như tôi. Bởi vì người với người đều không giống nhau, nên lòng người mới khó đoán; bởi vì khó đoán, nên tình cảm con người mới càng phong phú."
"Đó là gì vậy, những thứ này làm sao anh tìm thấy nó!"
Tôi dừng lại trang giấy đang lật trên tay, là sao, anh tìm được bằng cách nào chứ? Đây vốn là bí mật của tôi, không ai biết.
Tôi lắc lắc đầu, Tiểu Đoạn lôi kéo tôi đi đến phòng anh ở sát vách, hô to: "Chú à, mở cửa, mở cửa, chú à!"
Anh mở cửa, tóc trên đầu nhẹp dán lại, trên mặt còn có giọt nước chưa lau khô, ăn mặc áo ngủ, cả người sau khi tắm mùi thơm ngát, thoải mái tiếp nhận ánh mắt tôi cùng Tiểu Đoạn. Tôi mặt đỏ cúi
đầu, Tiểu Đoạn đăm chiêu vây quanh anh sau khi đi một vòng đưa ra lời bình: "Cái này, còn rất gợi cảm. Đều nói đàn ông lơ đãng kéo cà vạt xuống, hoặc là mở cúc áo sơ mi nút đầu tiên ra, còn có lúc mới tắm xong đi ra là rung động nhất, hóa ra là sự thật. Ai, chú à, thương lượng chuyện này với chú, ngày mai chú mặc áo sơ mi, ở trước mặt tôi không ngừng đi tới đi lui, để tôi xem đến nghiện, OK?"
Triển Tường nhe răng nở nụ cười, nói: "Vậy cô hỏi một chút cô ấy có đồng ý hay không đi."
Tôi hỏi lại: "Chuyện gì?"
Tôi mang tập giấy kia đưa đến trước mặt anh, hỏi "Đây là chuyện gì? Ai nói cho anh? Ai cho anh vậy?"
Anh để chúng tôi vào phòng ngồi xuống, tiếp nhận tập giấy lật xem, hời hợt nói: "Sau khi biết em rời khỏi Trung Sơn, tôi gọi điện thoại cho chị dâu ba, chị nói cho tôi, em trở về quê nhà, mẹ em đang giúp em dùng phương pháp dân gian chữa bệnh mắt, đồng thời có hiệu quả. Chị còn nói, em sẽ ở lại quê nhà thời gian dài. Tôi thoáng an tâm lại, vốn định đến khi kết thúc kỳ nghỉ mùa xuân trở về tìm em.
Em cũng biết cửa ải kinh doanh là ở cuối năm công ty không thể cho nghỉ được. Chỉ là không nghĩ tới, khi tôi sắp xếp xong, đúng lúc muốn lên đường thì chị ba nói em sớm đi rồi. Tôi rất ảo não vì không tìm em sớm hơn. Buồn khổ không cách nào giải quyết, tôi rất mệt mỏi. Không tìm được số điện thoại liên lạc của em, không ai biết cả. Gọi số trước đây của em thì vẫn tắt máy, tôi truyền đi rất nhiều tin tức nhưng như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín.
"Có một lần trở lại công ty tôi hỏi Tiểu Tần, Tiểu Tần nói ngày ấy em đi, ăn cơm ở Di Nhân Các vẫn dùng số điện thoại cũ. Tôi đột nhiên nhớ tới em từng dẫn tôi đến nhà hàng kia. Luôn cảm thấy ở nơi đó, sẽ tìm được một phần đáp án tôi muốn. Một loại trực giác rất mãnh liệt. Tuy là trực giác, nhưng thật sự rất linh nghiệm.
Ở Di Nhân Các, tôi hỏi một người phục vụ xem anh ta có nhận ra vị khách hàng họ Hạ hay không, rất thường xuyên đến, là một cô gái để tóc dài. Anh ta nói không nhận ra, anh ta mới tới. Tôi nhờ anh ta tìm giúp nhân viên làm việc lâu nhất ở đó, anh ta liền gọi tới vị giám đốc họ Hạ.
"Anh ta hỏi dò quan hệ của tôi và em. Tôi không hiểu là có ý gì, cho nên chỉ nói tôi là chú, đồng thời trước đây đã tới nơi này. Hiện tại em mất tích, người nhà vô cùng lo lắng, bởi vì em thường xuyên đến nơi này, mới hi vọng có thể hỏi thăm được một chút dấu vết.
"Anh ta tin tôi. Về văn phòng lấy ra những tờ giấy này. Anh ta nói em mỗi lần đều tự mình lưu lại, nếu không dựa theo quy định nhà hàng, sau ba ngày sẽ bỏ. Để tỏ lòng cảm ơn, tôi cũng cho anh ta một chút tâm ý."
Tiểu Đoạn vừa lau nước mắt vừa nói: "Quá cảm động! Chú à anh quá đẹp trai!"
Tôi đi tới bên cạnh anh, nắm anh tay, nước mắt rơi xuống.
Anh vì tôi lau đi nước mắt trượt xuống quai hàm, khẽ vuốt trên đầu tôi. Vuốt ve cẩn thận giống như chạm vào trẻ con.
Tiểu Đoạn đem tập giấy kia ôm vào trong ngực, lôi kéo tôi trở về phòng, vừa đi vừa nghẹn ngào: "Đừng quá thân mật, cẩn thận lứa cháy."
Lông mày của tôi vặn thành chữ xuyên: "Cô thật đúng là cái gì cũng hiểu!"
Cô ấy nhưng bi buồn rầu thê đáp: "Cô đừng có đoán mò. Tôi là rất thuần khiết."
Rốt cuộc là ai ở nghĩ vớ vẩn?