Dịch giả: Ars. Tương CầmTuy cô hai một lần nữa nhất quyết cự tuyệt, nhưng Triển Tường vẫn kiên trì gọi điện thoại về công ty để xin phép. Hoặc là vì anh làm việc mấy năm mà chưa nghỉ phép bao giờ, hay bởi nỗi bi thương của anh đã cảm hóa Tổng giám đốc, nói chung, anh rất thuận lợi được nghỉ một tháng. Anh muốn ở lại, làm bạn với cô tôi trong quãng thời gian cuối cùng.
Sau khi cô hai ngủ thì đã là buổi tối, chú ba trông uể oải không thể tả, cùng với Phi Dương và Nhiễu Nguyệt tuổi còn nhỏ chưa biết đến khói lửa nhân gian đều đã thiếp đi. Tôi cùng với Triển Tường mang hai cái ghế, trầm tư ngồi ở cửa chính của sân bên.
Sớm hôm qua, khí trời đột nhiên thay đổi, từ mưa chuyển sang tạnh. Sắc trời lúc này đã trong trẻo, bầu trời trông như một tấm ngói xanh thập phần trong sạch, trăng non như một lưỡi câu treo trên màn trời sâu thẳm, chiếu một mảng lớn ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo, phủ xuống khắp mặt đất. Xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy một hai tiếng chó sủa từ phương xa truyền đến, giống như nói mớ trong lúc ngủ mê. Con đường nhỏ trước mắt ngoằn ngoèo uốn lượn kéo dài về phía trước, kế tiếp ở xa xa là cánh đồng lúa rộng lớn. Mặt nước bình tĩnh như một chiếc gương, không một tia gợn sóng. Ngay cả động vật sống ở trong nước cũng đã đi ngủ, chỉ có mùi cỏ dại ngan ngát mọc ở ven hồ, trải qua quá trình sinh trưởng khó khăn, không dính bụi trần, khẽ đong đưa.
Ban đầu Triển Tường vẫn ngồi ở bên cạnh tôi, sau đó thì nằm nhoài gối lên hai chân của tôi, không ngừng rủ rỉ, nhẹ giọng kể: “Tôi không biết là em có thể hiểu tình cảm mà tôi dành cho chị ba hay không. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi viết văn nói về người quan trọng nhất của mình, xưa nay tôi đều viết về chị. Người tôi tôn kính nhất, người tôi yêu thích nhất, người tôi kính phục nhất, người mà tôi khó quên nhất đều là chị ba. Người phụ nữ tha hương này đã thay đổi cả đời tôi. Chị là phúc tinh của tôi, mọi thứ của tôi đều là do chị mang đến. Từ cơ hội đi học, hay là em bây giờ đều có quan hệ với chị ấy. Nếu như không phải có chị chống đỡ và trả giá, thì tôi cũng sẽ không có thành quả như ngày hôm nay. Tôi có cho chị nhiều tiền hơn nữa, cũng không trả nổi một phần mười ân tình. Có lúc, tôi không biết nên báo đáp cho chị như thế nào, mới xứng với sự trả giá mà chị dành cho tôi.
“Mỗi một lần tôi đều dặn chị, đừng quá tiếc tiền, đừng quá tiết kiệm, phải mua thêm một ít thứ tốt cho mình. Nhưng mà, tôi gửi về nhiều tiền như vậy, chị một chút cũng không muốn tiêu phí, mà đều nghĩ đến việc để dành cho con của chị. Để con trai của chị có cuộc sống tốt hơn.”
“Từ lúc chị ấy tới cho đến bây giờ, ngoại trừ mấy lần về nhà thăm ông bà, thì gần như chị ấy đều không có thêm quần áo mới. Nhưng mỗi dịp cuối năm, bất kể là năm đó thu hoạch ra sao, cũng mặc kệ là tôi đã bao nhiêu tuổi, chị vẫn đều nghĩ đến tôi. Đầu tiên là mua vải về, rồi đo với thân hình của tôi mà tự mình dùng máy để may. Sau đó còn bảo tôi lớn rồi, phải ăn mặc tốt một chút, mua quần áo ở trên thành phố mà mặc. Mà lúc mua quần áo thì chị đều bảo, em trai chị đi học đại học ở Thiên Tân rồi, không thể để bạn học xem thường nó được.”
“Tuy rằng gia đình không có điều kiện, thế nhưng chị ba chưa bao giờ để cho tôi vì tiền mà phải lo lắng. Mỗi tháng, tôi còn chưa nói, cũng đã đem tiền sinh hoạt gửi cho tôi. Ở Nhật Bản, mỗi lần gọi điện về, chị đều dặn đi dặn lại là phải ăn tốt mặc tốt, thiếu tiền thì cứ bảo nhà, trong nhà vẫn có. Khi đó, tôi cũng đã gần đến tuổi thành niên, mà chị vẫn xem tôi như đứa nhỏ đói bụng cần nhắc thì mới ăn cơm vậy.”
“Tiểu Linh Tử em biết không? Bốn năm em học đại học, tôi đều chưa từng tìm em, kỳ thực, cũng có liên quan tới chị ba. Tôi sợ chị ba tức giận, dù sao, em vẫn còn nhỏ, lại đang đi học, không nên làm phiền em. Ngẫm lại, từ
nhỏ đến lớn, tôi chỉ sợ chị ba. Không chỉ sợ chị răn dạy, càng sợ chị nổi nóng tức giận sẽ thất vọng về tôi. Sợ chị ba, là do tôi tôn kính chị.”
Anh thở dài thật sâu, hơi nóng xuyên qua quần áo đơn bạc của tôi, truyền đến tận da thịt. Tôi đem đầu anh ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vào đó như mẹ hiền chăm sóc con nhỏ, để nước mắt rơi xuống bị màn đêm an tĩnh bao phủ.
Hai ngày sau, ông nội, bà nội cùng với bố mẹ bốn người cùng đến đây, là Triển Tường gọi điện báo cho họ. Cô hai đã hấp hối, sau đó lại phải chịu đủ đau đớn dằn vặt, rốt cục trước lúc ra đi được nhìn thấy cha mẹ tuổi đã già, anh trai và chị dâu.
Thân nhân gặp lại nhau ở giường bệnh, ngoại trừ nước mắt thì tất cả những lời khóc trời trách đất đều lộ ra vẻ cứng ngắc và vô lực. Bà nội đã mấy lần té xỉu ở trước giường bệnh, đúng a, đó là máu thịt từ trên người của bà! Đó là con gái của bà! Thế nhưng, vận mệnh độc ác, chưa từng để cho cô hai là một người con hầu hạ bà dưới gối, mà bà nội cũng chưa từng cùng cô hai hưởng niềm hạnh phúc gia đình. Cứ như vậy, hai người lại cách xa nhau, ranh giới mênh mông giữa sống và chết không có cách nào xuyên qua. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, bà sẽ phải thương tâm khổ sở đến cỡ nào.
Chúng tôi luôn nói tiến bộ khoa học kỹ thuật y học ngày càng phát triển, dù con người thông minh cỡ nào, có thể nghiên cứu ra nhiều loại vũ khí có tính sát thương cực mạnh, có thể dùng một vật cực nhỏ để phá hủy một kiến trúc to lớn, thậm chí có thể đi thăm dò một tinh cầu khác. Thế nhưng, vẫn như trước không thể chân chính hiểu rõ bản thân loài người một cách toàn diện. Có nhiều loại bệnh tật thông thường như vậy, đến nay vẫn không có cách nào chữa trị, để cho những thầy thuốc giỏi nhất trên thế giới cũng phải bó tay bất lực.
Ngày mùng 10 tháng 03 năm 2007, cô hai đột nhiên ho ra máu. Cấp cứu không có tác dụng, sáu giờ chiều, cùng với lúc mặt trời lặn xuống, đi đến một thế giới khác, hưởng thọ 46 tuổi. Chỉ là, mặt trời vẫn sẽ mọc lên lần nữa. Mà cô hai đã ra đi vĩnh viễn, mang theo đầy một bụng lo lắng và lưu luyến, vĩnh viễn đi tới một thế giới khác!
Chạng vạng tối, ánh tà dương đỏ quạch như máu, ánh nắng chiều đỏ sẫm, nhuộm đỏ cả bầu trời phía Tây. Vào lúc nhạc hiếu nổi lên, mọi người kinh ngạc nghe thấy được tiếng chim cổ đỏ hót líu lo ở trên bầu trời, vang vọng khắp không trung, tiếng hót của nó còn êm ái hơn cả tiếng kèn Xô-na, vang vọng ở trên hồ nước, rồi lại chuyển sang cánh đồng, xuyên qua nỗi đau mất đi người thân ở làng xóm cổ xưa. Theo truyền thuyết, loài chim cổ đỏ xinh đẹp đó là do thiên sứ biến thành, ở trên người của nó có hai chiếc lông chim ước nguyện. Nó đồng ý tác thành cho nguyện vọng tốt đẹp của con người, dù là phải giao ra tính mạng của chính mình; theo truyền thuyết, loài chim cổ đỏ cần cù này dùng cổ họng mang đầy tơ máu của nó để đánh thức mọi người vào sáng sớm, đến tối, lại bắt đầu hót lên một dạ khúc êm tai, hát cho tới điệu nhạc cuối cùng của sinh mệnh. Theo truyền thuyết, chim cổ đỏ thiện lương là nhịp cầu tình cảm, nó ghi nhớ những lúc vui vẻ đáng quý, mà quên đi những đau khổ và ưu thương. Chim cổ đỏ là loài chim của thượng đế, nếu như vào lúc ai đó rời đi mà vừa khéo lại được chim cổ đỏ nhìn thấy, thì nó sẽ đưa linh hồn của người này dẫn tới trước mặt của thượng đế, để cho những tâm nguyện còn chưa hoàn thành của người này sẽ có cơ hội được thực hiện.
Vậy thì ở nơi chân trời góc bể, trong cuộc đời không nhìn thấu luân hồi này, thực sự có nơi nào để cho chúng ta cùng những người yêu dấu một lần nữa lại được gặp nhau?