(6)
Lục Hàn từ từ mở mắt cậu thấy mình đang nằm trên chiếc giường của háu người, thì ra cậu vẫn còn sống. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng thì thấy Tần Long đang ngồi ở bàn làm việc. Cậu kẽ cười rồi nhìn hắn, thì ra hắn chính là người cứu cậu.
Tần Long nghe tiếng động thì quay lại nhìn, mặt hắn không biến sắc:
" Tỉnh rồi sao? Làm phiền tôi thế đủ chưa?"
" Em xin lỗi... tại em..."
" Uống thuốc rồi gọi cho ba cậu đi, lần sau đừng vây bẩn mắt tôi nữa, cậu không có miệng gọi tôi à?"
Chưa để Lục Hàn nói hết câu thì Tần Long đã ngắt lời. Đêm qua hắn được một phen hoảng loạn khi thấy cậu trong bộ dạng đó. Hắn bế cậu vào nhà rồi mời bác sĩ đến khám cho cậu, hắn không dám mang cậu đến bệnh viện vì sợ ba cậu biết chuyện. Hắn cứu cậu không phải vì không muốn cậu chết mà vì hắn chưa lấy được công ty của ba cậu.
" Em... em xin lỗi... từ nay em sẽ không thế nữa đâu"
Cậu ngoan ngoãn đáp lại hắn, hắn nói cậu không gọi ư? Thật ra đêm qua cậu có gọi hắn nhưng có lẽ hắn đang vui vẻ cùng tình nhân nên không nghe thấy.
" Anh... anh cho em nằm trên chiếc giường này sao?"
" Vì ba cậu thôi, cậu đừng có mơ tưởng. "
" Vâng, em hiểu rồi... "
Lục Hàn mỉm cười mà tim cậu chợt nhói lên, thì ra tất cả chỉ là cậu ảo tưởng, ảo tưởng mình quan trọng với hắn, ảo tưởng tình cảm của hắn dành cho cậu. Tất cả cũng chỉ là do ảo tưởng mà ra chứ thật ra hắn cứu cậu, hắn tốt với cậu cũng chỉ vì công ty, vì số tài sản đó...
" Anh à, mai em về nhà ba, anh đi cùng em được không?"
" Không rảnh, cậu cứ nói ba là tôi bận việc công ty. Mà khỏe rồi thì dọn đồ ra chỗ khác ngủ đi, bẩn chết đi được..."
Tần Long lạnh lùng đáp, ánh mắt hắn nhìn cậu đầy chán ghét. Chính hắn không ngờ trên đời lại có người nào phiền phức như cậu, hắn cảm thấy càbg ngày càng chán ghét sự có mặt của cậu.
" Điếc à? Biến xuống nhà đi, từ giờ không có gì quan trọng thì đừng làm phiền tôi"
" Vâng, em xin lỗi"
Cậu nói rồi thu dọn đồ ra ngoài, cậu không muốn hỏi thêm gì nữa vì sợ càng nói càng làm hắn chán ghét. Cậu biết bản thân là con trai nhưng lại yếu đuối nhu nhược đến mức khiến người khác chán ghét nên cậu không ghét hắn mà cậu ghét chính bản thân mình.
------------------
Sáng hôm sau tại Lục gia
" Bảo bối, dạo này con sống thế nào, Tiểu Long con tốt với con không?"
" Con sống rất tốt, anh ấy cũng rất tốt với con. Ba ba đừng lo cho con nha, con lớn rồi mà" Lục Hàn mỉm cười ôm lấy ba mình, cậu rất thương ba cũng biết ba rất thương mình nên không muốn làm ông lo lắng.
" Tiểu Hàn, hôm nay ta có chuyện muốn nói với con."
" Có chuyện gì vậy ba, ba nói đi con nghe đây"
" Tiểu Hàn... ta cũng già rồi, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi để nhường lại tất cả cho các con." Lục Tuyền xoa đầu con trai rồi thấp giọng nói
" Ba của con còn trẻ lắm, ba đừng nói vậy mà"
Cậu đau lòng nhìn ba, cậu biết từ khi mẹ mất ba đã hi sinh tất cả cho cậu. Ông một tay nuôi cậu lớn, dạy cậu nên người, khi ông biết giới tính của