Nhưng người đó thấy cô thì cố tình kiếm chuyện, không ai khác là Ngô Diệp Nhi cô ta thấy cô ngó lơ liền khó chịu chăn cô lại nói
- - Không ngờ lại găp cô ở đây đấy, tôi nhớ không nhầm thì cô cũng là tiểu thư kia mà sao lại đi bộ rồi
- - Tôi đi như thế nào thì liên quan gì đến cô
- - Chậc chậc cô làm vậy sẽ rất mất mặt nhà họ Dương đấy
- - Ý cô là sao?
- - Cô giả ngốc hay không biết, cô bây giờ là Dương thiếu phụ nhân rồi còn gì
Lúc này cô khó chịu cau mày, trong lòng cười chua xót nghe từ Dương thiếu phu nhân sao? Thấy cô không lên tiếng cô ta lấn át cô hơn
- - Sao vậy tôi nói không đúng à? một người cao sang quyền quý như cô mà cũng đi bộ sao?
- - Cao sang quyền quý đi chăng nữa thì không được đi bộ sao? Tôi chỉ muốn đi bộ để bảo vệ môi trường, tránh ai kia làm ô nhiễm
- - Cô nói ai ô nhiễm hả?
- - Tôi nói vậy đó trúng ai người đó có tật giật mình
- - Cô...
- - À mà còn nữa cô yên tâm tôi sẽ không tranh giành với cô đâu, chứ vị thiếu phu nhân đó tôi nhường cho cô đó, còn bây giờ phiền Dương phu nhân đây tránh đường cho tôi đi
Cô nhấn mạnh Dương thiếu phu nhân khiến cô ta căm hận hơn vì vào cái đêm đó mẹ anh đã tuyên bố sẽ không bao giờ nhận cô ta làm dâu, dù có thai đi nữa.
Cô không quan tâm cô ta như thế nào? Mà cứ bước qua rồi đi một mạch, cô ta nhìn cô thì căm hận tại sao cô được sinh ra trong gia đình giàu có, quyền quý được mọi người yêu thương.
Còn cô thi ngược lại với cô đều bị khinh rẻ, cô ta căm hận nhất định phải trả thù những người gây ra cho cô ta.
Cô bước đi tới lộ lớn thì bắt taxi đến trường, trên xe cô không buồn cũng không khóc cô tự cười bản thân mình thật chua xót, yêu một người nó lại khó đến như vậy? Sớm biết cô sẽ không yêu nó, xe chạy đến trường cô xuống xe vào ký túc xá mở cửa vào thấy Hà Thanh Yến ở đây cô hỏi
- - Cậu không đi học sao?
- - Không có, hôm nay mình không có tiết
- - À...
- - Mà cậu đến đây có chuyện gì sao?
- - Mình đến lấy vài món đồ
- - Cần mình phụ không
- - Không cần cậu cứ nghĩ đi, cũng ít thôi không nhiều
- - Ừm...
Cô lấy những thứ quan trọng bỏ vào một cái thùng giấy nhỏ cũng không quá nhiều, chỉ vài món linh tinh để đem theo qua bên đó sẽ cần dùng đến.
Dọn xong, cô nhìn lại căn phòng cũng có kỉ niệm bây giờ lại không gắn bó được nữa, cô thở dài ngồi xuống giường, Hà Thanh Yến thấy cô thở dài hỏi
- - Ngay mai mấy giờ cậu bay?
- - 9 giờ mình sẽ bay
- - Ừm...!không biết chừng nào cậu sẽ về
- - Khoảng chừng hai năm, ba năm, hoăc có thể hơn
- - Mình sẽ nhớ cậu lắm
- - Mình đi rồi cậu phải chăm sóc bản thân mình đó
- - Mình biết rồi
- - Và còn một điều sau khi mình trở về sẽ thấy được một nửa còn lại của cậu
- - Gì vậy khi không lại nhắc chuyện đó chứ
- - Mình nói vậy đó, lỡ đâu bây giờ cậu không chịu ai, cái vài năm mình quay về không chừng cậu cũng đã có chồng con rồi đó
- - Chưa