Anh cầm ly nước ép đưa cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô lên tiếng.
- - Em mau uống đi.
- - Ừm, mà anh không đi làm sao?
- - Hôm nay anh ở nhà với em không đi.
- - Ồ.
Cô không nói nữa, cầm ly nước uống hết rồi đặc xuống bàn, cô lấy điện thoại ra xem, thì thấy tin nhắn của một số lạ, cô mở ra xem.
Chào cô, tôi muốn gặp riêng cô có được không.
Cho hỏi là ai bên đó.
Tôi là Liên Bắc Hà.
Thì ra là Liên tiểu thư, không biết cô hẹn tôi có chuyện gì?
Chúng ta hẹn ra ngoài sẽ nói chuyện dễ hơn.
Cô đang suy nghĩ không biết cô ta muốn cái gì nữa, nếu muốn gặp mặt thì cô sẽ đi thôi, để xem cô ta muốn gì?
Được cô gửi địa điểm, thời gian đi.
Vậy 15 giờ chiều nay, quán cà phê Y.
Được.
Cô nhìn qua anh tính nói gì đó, nhưng lại thôi, đúng lúc anh cũng nhìn cô, thấy cô kì lạ thì hỏi.
- - Em sao vậy có chuyện gì à?
- - À...!không có gì chỉ là em muốn...!chiều nay về nhà thôi.
- - Em ở đây một đêm nữa mai hẳn về, với lại em còn đau không.
Nói tới chữ đau cô biết anh nói cái gì, nhưng cô cảm thấy ngại ngại làm sao? Cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng cô nào biết anh đang cười thầm,cô thở một hơi rồi nói.
- - Em hết rồi không còn đau.
- - Ồ...!vậy sao? Ừm...!vậy chiều anh đưa em về.
- - Không cần đâu em tự về được.
- - Anh không yên tâm.
- - Nhưng em đâu phải là con nít!!
- - Mấy giờ em về?
- - Ừm...!15 giờ chiều nay.
- - Sớm vậy sao?
- - Ừm...!cho nên anh có công việc thì đi làm đi không cần ở nhà với em, mà lãng phí thời gian.
- - Ở nhà với em một tuần còn được huống chi một ngày.
- - Hay quá một tuần, tới lúc đó sổ sách giấy tờ của anh chồng chất như núi.
- - Em đuổi anh thiệt sao?
- - Không phải là đuổi mà em kêu anh đi.
- - Nhưng anh không