Sau Philadelphia là Washington, rồi đến Los Angeles, Las Vegas và San Francisco. Trên đường đi, anh liên tục chăm sóc tôi rất tốt, mỗi một ngày qua đi, tôi dần cảm nhận rõ hơn sự lưu luyến của anh.
Tại công viên Disneyland, tôi muốn anh mua cho mình một con gấu bông to bằng người thật.
‘Gấu bông to thế không dễ mang về nước đâu, chọn con nhỏ hơn có được không?’
‘Không! Nhất định phải to bằng người thật cơ!’
‘Tại sao nhất định phải lấy con to như vậy?’
‘Bởi vì chỉ cách ấy thì em mới có thể coi nó là anh, buổi tối ôm ‘anh’ đi ngủ.’
Anh thật sự rất dễ thẹn thùng, có vậy thôi mà đã đỏ mặt rồi! Tôi cầm lấy bút, mới viết được câu "Thật đáng yêu" đầu tiên, anh đã rút sổ đi, không để cho tôi viết tiếp.
Cuối cùng, anh tặng tôi một con chuột Mickey cỡ bình thường, vừa đủ ôm.
Tôi không nói cho anh biết, muốn gấu bông không chỉ vì cần một vật thế thân, mà còn vì để những đêm nhớ anh về sau, nước mắt của tôi sẽ có một nơi rơi xuống.
Chúng tôi sắp tách ra! Lần này tách ra thật sự không biết tới khi nào mới có thể gặp lại. Đêm cuối ở Mỹ, cô bé cùng phòng rốt cuộc cũng làm được một chuyện tốt, nhường phòng đôi cho chúng tôi, còn mình đi ngủ phòng đơn. Lúc anh đưa tờ giấy cảm ơn, cô bé nhìn anh rồi khẽ đỏ mặt một chút. Về sau cô nhóc đó có nói cho tôi biết, lúc nhìn gần trông anh thật sự rất tuấn tú, nhưng là, từ đầu tới cuối tôi vẫn không biết anh đẹp trai ở điểm nào, hoặc cũng có thể vì bên nhau lâu quá, tôi đã sớm nhìn quen khuôn mặt của anh rồi đi? Tôi liên tục không thấy ưu điểm về ngoại hình của anh, bởi vì chỉ xét riêng nội tâm thôi, số ưu điểm đã nhiều khiến tôi không đếm xuể rồi.
Đêm hôm đó chúng tôi gần như không ngủ, chỉ nằm nói chuyện phiếm.
‘Lúc về anh phải cẩn thận đấy.’
‘Ừ, em cũng vậy. Đừng tưởng rằng đến Quảng Châu là đã an toàn rồi, nhất định vừa ra sân bay là phải trực tiếp thuê xe về nhà ngay.’
‘Sau khi về em gửi mail cho anh, anh nhất định phải trả lời đấy nhé.’
Anh có điểm do dự.
‘Làm sao vậy?’
‘Em…’
Anh ngừng tay, suy nghĩ một chút.
‘…Thật sự quyết định muốn ở cùng một người như anh sao?’
‘Anh đang nói gì thế?! Anh luôn muốn người khác bỏ qua những khiếm khuyết của mình, ngược lại bây giờ lại tự để ý nhiều như vậy!’
‘Nhưng mà…’
Ánh mắt của anh lại ảm đạm xuống, thấy vậy, tôi liền đoạt lấy giấy bút.
‘Dứt khoát trở về em sẽ làm phẫu thuật, bảo bọn họ chọc thủng màng nhĩ của em đi thôi.’
Anh hít sâu một hơi, rất khẩn trương nhìn tôi.
‘Không được! Em tuyệt đối không được làm như vậy, cũng không được có suy nghĩ như vậy lần nữa!’
‘Nếu em bị câm điếc, anh vẫn sẽ thích em chứ?’
‘Em hứa với anh trước rồi anh sẽ trả lời em.’
‘Anh trả lời trước đi rồi em hứa.’
Đừng coi tôi là đồ ngốc, khi cần đến tôi cũng sẽ rất bướng bỉnh.
‘Được rồi. Anh vẫn sẽ thích em. Nhưng anh thích em khỏe mạnh như bây giờ hơn.’
‘Anh nói dối.’
Anh khó hiểu nhìn tôi.
‘Cho dù em câm điếc, cho dù em gẫy tay gẫy chân anh cũng sẽ yêu em như bây giờ. Anh nói thích em của hiện tại chỉ là vì không muốn để em làm chuyện như vậy thôi. Anh không hiểu sao? Em cũng vậy! Nếu anh nói được nghe được đương nhiên rất tốt, nhưng cái đó không quan hệ gì tới chuyện em thích anh hay không. Mặc kệ anh có như thế nào, người em thích vẫn chỉ có thể là anh!’
Anh lẳng lặng nhìn tôi viết chữ, không tiếp tục thuyết phục tôi.
‘Vậy bây giờ anh có thể trả lời em, nếu em gửi mail hoặc bưu phẩm, anh nhất định sẽ hồi âm chứ?’
Dường như cuối cùng anh cũng hiểu được việc tôi muốn chọc thủng màng nhĩ chỉ là cái bẫy, mục đích chính là vì muốn anh hiểu rõ, muốn anh đưa ra quyết định.
‘Anh sẽ…’
‘Nếu lần này anh không hồi âm, em sẽ lại tới đây cho anh giật mình.’
‘Anh nhất định sẽ hồi âm, em không cần tới nữa đâu, nơi này quá xa, nếu em muốn gặp thì cứ nói cho anh biết, anh sẽ lập tức đến Quảng Châu tìm em.’
‘Em đi từ Quảng Châu thì xa, còn anh từ đây đến Quảng Châu thì không xa?’
‘Không phải vậy, chỉ là, nếu em đi một mình anh sẽ rất lo lắng.’
‘Vậy anh đi một mình thì em không lo sao?’
‘Anh là nam, có gì mà phải lo lắng?’
‘Em lo chứ! Lỡ như anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Lỡ lúc anh qua đường có người lái xe ẩu, anh không nghe được tiếng còi rồi bị đâm thì làm sao bây giờ? Lỡ lúc anh đi trên vỉa hè, có người làm rớt đồ từ trên cao xuống thì anh biết xử lý thế nào? Lỡ như có cướp ngân hàng đúng lúc anh đi qua thì biết làm thế nào? Lỡ như…’
Tôi viết không nổi nữa, từ sau khi biết anh, tuyến lệ vốn không hay hoạt động của tôi dần trở nên nhạy cảm, luôn động một chút là nước mắt ngắn nước mắt dài.
Anh ôm tôi, để tôi khóc trên bờ vai của anh. Tôi nhìn thấy trong mắt anh cũng phủ một tầng ẩm ướt.
Tôi không muốn tách ra, tôi hi vọng vĩnh viễn được ở lại bên cạnh anh.
Ai tới nói cho tôi biết, làm cách nào mới có thể vượt qua giới hạn địa lý của tình yêu được không? Cánh cửa thần kì của Doraemon, liệu có thể tặng tôi một chiếc? Tôi và anh vốn đã bị phân vào thế giới ‘bình thường’ cùng ‘tàn tật’ mà mắt thường không thể nhìn thấy, hiện tại ngay cả thế giới có thể nhìn thấy cũng bị chia cắt thành xa xôi như vậy. Tôi phải làm sao mới có thể ở cạnh anh, làm sao mới có thể tiếp tục yêu thương anh bây giờ?
Ngày thăm quan cuối cùng, chúng tôi căn bản không có tâm tình đi chơi. Hai chúng tôi chỉ nắm tay nhau thật chặt, một giây cũng không nguyện ý buông lỏng. Ngồi trên xe đi ra sân bay, ngay cả viết giấy chúng tôi cũng không dùng đến.
Còn có gì phải nói? Tôi yêu anh, anh cũng yêu tôi, cả hai chúng tôi đều hiểu cả.
Bên trong sảnh chờ, chúng tôi đứng yên lặng nhìn nhau. Anh cười cười xoa mặt tôi, tôi biết rõ anh muốn nhìn tôi cười.
Vậy là, tôi cười một cái. Nhưng nụ cười của tôi rất giả, liệu anh có phát hiện được không? Lòng của tôi đang khóc, làm sao mặt tôi lại có thể cười được.
Anh hướng dẫn du lịch nói đã đến giờ đi rồi, tôi đưa lưng về phía anh, đi tới cửa soát vé. Lưng tôi nóng ran lên như bị lửa đốt, tôi biết rõ anh đang nhìn về phía mình. Lần trước là tôi tiễn anh đi, còn lần này, tới lượt anh tiễn tôi.