Đợi tôi mặc quần áo tử tế xuống lầu, ba mẹ anh đã ngồi trên ghế sô pha chờ tôi được một lúc, nhưng lại không thấy bóng dáng của anh đâu.
“Hiểu Tuyền, cháu xuống rồi à?”
Ba mẹ anh dường như cảm thấy rất áy náy, không ngừng nói xin lỗi tôi, đối xử với tôi còn khách khách khí khí. Tôi cố gắng giải thích cho họ hiểu, thật ra chúng tôi chưa làm gì hết, hai bác không cần phải lo lắng như vậy. Nhưng ba mẹ anh tựa hồ cho rằng, dù chưa làm gì thì tội cũng không nhẹ hơn đã làm gì là bao. Khó trách tính cách của anh quy củ như vậy, thì ra là do di truyền.
Thật lâu, tôi mới nhịn không được hỏi anh ở nơi nào. Mẹ anh nói cho tôi biết, anh đang ở phòng bếp nấu cơm.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói anh có thể nấu cơm, phải chạy nhanh vào xem mới được!
Anh đưa lưng về phía cửa phòng bếp, gõ nhẹ vào bả vai của anh, anh vừa quay đầu lại đã được tôi tặng cho một nụ cười gian trá.
"Khuôn mặt vừa rồi của anh mới buồn cười làm sao. Đúng là một chàng trai ngây thơ vô tội!" Giơ giấy lên cho anh đọc, anh trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó không thèm để ý tới tôi.
"Ở trước mặt ba mẹ, hóa ra anh ngoan ngoãn thế này cơ mà? Đâu có giống bộ dáng lúc răn dạy em? Hứ!" Tôi không bỏ cuộc, tiếp tục giơ giấy lên cho anh đọc, không quên tặng kèm theo một động tác cười ‘ha ha ha’ thật khoa trương.
Anh vẫn không thèm để ý tới tôi, tiếp tục công việc thái thịt của mình.
"Anh còn phải làm món gì vậy? Em giúp có được không?"
Tôi đang viết chữ, anh đột nhiên gõ vào đầu tôi một cái thật mạnh, khiến tôi lập tức nhe răng kêu to, “Anh làm gì vậy?”
Không xong! Từ lúc xác định tình cảm với anh, tôi đã quyết định khi chỉ có hai người với nhau, nhất định tôi sẽ không dùng lời nói, kết quả lại theo thói quen mắng ra ngoài miệng.
Tôi tái nhợt nhìn về phía anh, nhưng dường như anh chẳng để ý chút nào, thậm chí còn đang đắc ý cười khẽ.
May quá! May là anh không để việc này ở trong lòng! Tôi cố gắng tỏ ra mình đang tức giận, tiếp tục viết, "Anh quá đáng, người ta có lòng tốt muốn giúp mà anh lại làm như vậy!"
Anh lau lau tay, cầm lấy bút.
"Thôi đi, em giúp thì chỉ làm rối hơn thôi."
"Ai bảo anh thế? Em ở nhà cũng hay nấu cơm lắm đấy biết không?"
"Thế thì nhất định ba mẹ em hay phải đi mua thuốc dạ dày rồi."
"Anh nói hươu nói vượn! Tuy em nấu không ngon lắm, nhưng cũng chưa đến mức làm người khác bị đau dạ dày!"
"Vậy nhất định là do ba mẹ em đã ăn quá nhiều, dạ dày bị chai đến nỗi không thể đau được nữa. Thế nên bữa cơm này cứ để mình anh làm thì hơn, dạ dày của ba mẹ anh chưa luyện được ra tài năng ấy."
"Cái anh này…"
Chúng tôi còn chưa viết xong, ba anh đã tiến vào.
“Hiểu Tuyền, cháu vào đây làm gì? Không cần để ý đến tên khốn kiếp này, ra ngoài phòng khách nói chuyện với hai bác một lúc, cơm sắp xong rồi.” Ba anh hiền hòa cười với tôi, ngược lại lúc dùng thủ ngữ nói chuyện với anh, khuôn mặt trông vô cùng hung dữ.
Trước khi bị ba anh kéo ra ngoài, tôi quay lại liếc nhìn anh một cái, thấy anh cũng đang nhìn tôi, vẻ mặt ấm ức vô cùng bất lực.
Thật đáng thương!
Đây là câu cảm thán duy nhất tôi có thể nghĩ ra vào lúc này.
Cuối cùng giờ ăn tối cũng tới, nhìn một bàn thức ăn ngon, tôi nói không ra lời. Thực không thể tin được tất cả đều là do anh làm.
"Nhìn cái gì, món ăn là để đưa vào miệng, em có trừng nó đến rớt con mắt cũng không cảm thấy no bụng đâu!"
Một trang giấy được đưa tới trước mặt, tôi đọc xong, đanh đá lườm anh một cái. Bàn ăn hình chữ nhật, anh ngồi phía bên phải tôi, đối diện là ba mẹ của anh.
Tôi nếm thử một miếng cá, thật sự rất ngon, nhịn không được khen ngợi, “Món này ngon quá ạ!”
Anh nhìn thấy tôi nói chuyện, đại khái muốn biết tôi nói điều gì, để đũa xuống, định cầm lấy giấy bút bên cạnh, không nghĩ tới lại bị ba anh ngăn cản.
"Lúc ăn cơm không được phép viết chữ." Tôi đoán ba anh dùng thủ ngữ nói với anh như vậy.
Anh bất đắc dĩ cầm bát đũa lên, ánh mắt lại vẫn nhìn tôi chằm chằm.
Vậy là, tôi chỉ chỉ vào đĩa cá, lại chỉ chỉ vào cái miệng đang nhai cá của mình, ánh mắt híp lại, hai vai cao thấp lắc lư, tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn.
Anh hiểu được. Vì vậy chỉ chỉ chính mình, sau đó giơ ngón tay cái lên, nhếch nhếch đôi lông mày, rồi cũng học tôi híp hai mắt lại, hai vai cao thấp lắc lư.
Ý của anh là, "Anh làm, đương nhiên phải ngon rồi."
Thấy không, cho dù không có thủ ngữ hay giấy bút, chúng tôi cũng có thể ‘nói chuyện’ được. Có lẽ cả hai đều đang nghĩ đến điều này, liếc mắt nhìn nhau, âm thầm cười trộm, mà ba mẹ của anh đương nhiên là nhìn chúng tôi với vẻ mặt mịt mờ.
Sau khi cơm nước xong, ba mẹ anh ngồi trên ghế sô pha xem tivi, còn hai chúng tôi vào phòng bếp nói chuyện phiếm.
"Chuyện hồi chiều là anh có lỗi với em, tại anh đã không kiềm chế được. Xin lỗi em."
"Gì thế, sao mà phải xin lỗi? Lúc đấy em cũng có từ chối đâu, nếu nói sai, cả hai chúng ta đều có phần mà."
"Không phải con gái rất để ý lần đầu tiên sao?"
"Tất nhiên là để ý, nhưng nếu đối tượng là anh…"
Tôi ngừng lại, tự cảm thấy hai gò má của mình đã đỏ lựng lên, chợt bối rối không biết nên viết tiếp thế nào. Anh thấy tôi như vậy đại khái cũng hiểu được vế sau, không cố gắng truy hỏi đến cùng. Tôi nhăn mũi lại, tự động nói sang vấn đề khác.
"Em chỉ sợ đau thôi."
"Sẽ đau lắm à? Là con trai hay con gái đau vậy?"
"Nói nhảm! Đương nhiên là con gái đau rồi! Nếu bị đau là anh thì còn lâu em mới sợ!"
"À~"
"Đồ ngốc, mỗi chữ à thì viết làm gì?"
"À~"
Tôi lừ mắt nhìn anh, anh liền quay đi nhìn nơi khác. Nhất định là anh cố ý!
"Em ở lại New York mấy ngày?"
"Hai ngày."
"Có lịch trình ở đây không, cho anh xem một chút."
Tôi lấy tờ lịch trình từ ba lô ra đưa cho anh.
Tour du lịch tôi tham gia lần này đi qua sáu địa điểm: New York, Philadelphia, Washington, Los Angeles, Las Vegas, San Francisco. Xế chiều hôm nay cả đoàn đến New York, buổi tối vào ở khách sạn. Sáng ngày thứ hai đi ngắm cảnh New York, buổi tối bảy giờ ngồi tàu điện đến Philadelphia. Ở lại Philadelphia một ngày, sau đó đến Washington một ngày rưỡi, tiếp tục Los Angeles ba ngày, Las Vegas một ngày, San Francisco hai ngày, cuối cùng vòng lại Los Angeles lên máy bay trở về Quảng Châu. Toàn bộ hành trình tổng cộng mười hai ngày.
Anh cẩn thận xem qua tờ lịch trình, sau đó lấy giấy bút viết.
"Sáng mai em phải về đoàn đúng không?"
"Vâng, anh hướng dẫn viên chỉ cho em đi một đêm nay thôi."
"Vậy sáng ngày mai anh sẽ đi cùng em."
"Anh đi cùng em á?!!"
Anh gật gật đầu.
"Nhưng không biết đoàn của em có cho vậy không nữa." Tôi có chút ảo não.
"Đừng lo, ngày mai em cứ giải thích rõ ràng với họ, sẽ không có vấn đề gì đâu. Thế em đã biết mình sẽ đi chuyến bay nào từ Washington để đến Los Angeles chưa?"
"Em không biết, vé máy bay ở chỗ anh hướng dẫn viên mà."
"Em có số điện thoại của anh ta không?"
"Có, anh ấy có đưa cho em lúc chiều."
"Vậy em gọi điện hỏi xem anh ta có thể đặt thêm một vé nữa không. Anh muốn cùng em đi tới Los Angeles."
"A? Tại sao? Từ Washington tới Los Angeles nghe nói mất hơn năm giờ bay, xa lắm đó!"
Anh chăm chú nhìn tôi.
"Em mất mười sáu giờ bay, đi nửa vòng trái đất chỉ để đến tìm anh, như vậy năm giờ này lại có là cái gì?"
Tôi không biết nên nói gì, đành phải đi gọi điện thoại, sau đó nhờ anh hướng dẫn viên du lịch đặt thêm một vé máy bay cùng chuyến.
"Thực xin lỗi, còn khiến anh phải tốn kém đi cùng em."
"So với ba vạn tệ của em, những thứ này chỉ là con số nhỏ."
"Nhưng em lại cảm thấy rất may mắn vì đã đến đây, vốn nghĩ anh gặp chuyện không may nên mới không hồi âm cho em được."
"Anh xin lỗi."
"Có gì đâu, được nhìn thấy nhiều nét mặt của anh như vậy cũng đáng lắm!"
"Cái gì nhiều cơ?"
"Anh đấy, trước kia chỉ có ba loại nét mặt thôi. Thường thấy nhất là kiểu mặt tú lơ khơ, căn bản không nhìn ra anh đang suy nghĩ điều gì. Sau đó là kiểu cười mỉm, kiểu lúc chào hỏi hoặc khi tâm tình không tệ sẽ cười ấy. Cuối cùng chính là kiểu cười tươi, lộ ra cả hàm răng trắng tinh, bình thường chỉ lúc anh trêu em thành công hoặc tâm tình rất tốt mới có. Nhưng lần này tới đây em được nhìn thêm rất nhiều nét mặt nữa,