Kiều Y Nguyệt nghe Như Tuyết nói như vậy bà rất đau lòng.
Bây giờ bà mới biết được chuyện xảy ra với con gái một phần cũng là lỗi của mình.
- "Như Tuyết từ nhỏ đến lớn ba mẹ chưa bao giờ muốn ép buộc các con làm những chuyện các con không muốn.
Con nghĩ mà xem ba mẹ có bao giờ ép các con phải học giỏi hay phải làm theo những việc mà ba mẹ nói.
Đương nhiên người ba người mẹ nào cũng muốn con cái học giỏi, thành công.
Chỉ cần các con không làm những việc sai trái thì muốn làm gì cũng được.
Nếu con không muốn đi du học con có thể nói với ba mẹ, ba mẹ tuyệt đối không bắt con đi.
"
- "Nhưng không phải trước đây anh hai với chị dâu cũng phải đi sao?"
- "Anh hai với chị dâu con khác.
Anh hai của con đã được định sẵn tương lai chính là chủ nhân của 1 gia tộc lớn nên anh con phải cố gắng hơn những người bình thường.
Con xem anh ba của con ba mẹ cũng chưa từng ép buộc mà...!Ba mẹ từng mong muốn anh ba con vào tập đoàn gia đình làm việc nhưng anh ba con không thích nên ba mẹ cũng không ép...!Cũng như con vậy chỉ cần con không muốn đi con có thể ở lại mà.
Ba mẹ nhất định sẽ tôn trọng ý kiến của con....!Ba mẹ chỉ cần các con luôn luôn vui vẻ yêu đời và sống hạnh phúc là được rồi"
- "Dạ...!con hiểu rồi ạ...!đáng lẽ con nên nói ra nỗi lòng của mình chứ không nên dấu mọi người"
Đình Thiên và Giai Kỳ nghe em gái nói cũng hiểu lí do.
Lúc đó anh và cô đi cũng có rất nhiều lí do chứ không phải bị ép buộc.
- "Như Tuyết em nghe anh chị nói"
- "Dạ"
- "Anh chị đi du học không phải là bị ép buộc đâu."
- "Không phải anh chị bị ép sao?"
- "Ai nói với em anh chị bị ép"
- "Em nhớ như vậy...!em nhớ khi chị gọi về chị đã khóc rất là nhiều"
- "Em hiểu nhầm rồi...!Chị khóc là vì chị nhớ mọi người...!chứ không phải chị khóc vì không muốn đi"
- "Thật sao..."
- "Chị nói thật chẳng lẽ em không tin chị...!Anh Thiên đi là vì sau này sẽ kế thừa sự nghiệp và gia tộc nên mới đi.
Còn chị đi vì nơi đó có anh Thiên của em.
Em biết không ba mẹ nào cũng muốn tốt cho con cái của mình.
Họ chẳng bao giờ muốn những người con của họ bị tổn thương vì những chuyện như vậy đâu"
- "Dạ"
- "Em phải phấn chấn lên.
Sau này em còn giúp chị trông Hân Hân và đứa bé trong bụng chị nữa mà."
- "Dạ em hiểu...!mà chị có thai sao?"
- "Ừm...!được 3 tuần rồi...!anh chị cũng mới biết hôm qua"
- "Em chúc mừng chị"
- "Ừm..."
- "Là trai hay gái vậy chị"
- "Chị bây giờ cũng chưa biết"
Sau đó mọi người cũng về bớt vì sợ làm ảnh hưởng tới người bệnh vừa mới tỉnh.
Đình Thiên đưa Giai Kỳ và Khả Hân thăm Như Tuyết xong lại định trở về