Nghe đến cái tên Âu Dương Tư Duệ mà mọi người im lặng.
Không khí vui vẻ cũng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Như Tuyết vui vẻ thì bỗng rơi vào trạng thái trầm lặng.
Như Tuyết cũng xin phép mọi người đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều nhìn ánh mắt muốn giết người về phía Giang Tuân.
Tần Mặc ở một bên cũng nhắc nhở Giang Tuân.
- "Ngẩn à"
- "Này ông bị sao đấy tôi vẫn bình thường lắm không có ngẩn đâu"
- "Sao lại nhắc tên của Tư Duệ trước mặt Như Tuyết"
- "Bình thường mà, không phải Như Tuyết là bạn gái của Tư Duệ sao?"
- "Biết là vậy rồi nhưng khi đang vui tuyệt đối không được nhắc đến cái tên Tư Duệ trước mặt Như Tuyết"
- "Why"
- "Như Tuyết mỗi lần đến thăm Tư Duệ đều khóc.
Việc này tất cả mọi người ở đây ai cũng biết, chỉ có mình ông không biết thôi"
- "Vậy tôi phải làm sao bây giờ"
- "Cái này thì mọi người chịu thua, không ai giúp gì được cho ông đâu"
- "Xong tôi rồi.
Tư Duệ tỉnh lại mà biết chuyện chắc tôi chết mất"
- "Cho chừa cái tội lắm chuyện"
- "Có ai cứu tôi với"
Trong lòng Giang Tuân thì nơm nớp lo sợ.
Còn mọi người thì xem ba thành viên mới của Lục gia.
Như Tuyết đang đứng ở trước cửa phòng bệnh chứ chưa đi đâu hết.
Như Tuyết luôn tự trách bản thân là tại mình mà Âu Dương Tư Duệ mới bị tai nạn.
Như Tuyết nghĩ lúc đó người bị thương nằm trên giường bệnh thì tốt biết mấy.
Như Tuyết đi về phía phòng bệnh của Âu Dương Tư Duệ.
Mở cửa ra Như Tuyết lại khóc.
Như Tuyết vừa nắm lấy tay của Âu Dương Tư Duệ vừa nói:
- "Tư Duệ anh tỉnh dậy đi...!em nhớ anh lắm"
- "Tư Duệ làm ơn tỉnh lại đi mà"
- "Khi anh tỉnh lại em sẽ không đi du học nữa em hứa đấy"
- "Anh mà không dậy thì em đính hôn với người khác đấy"
- "Cái đồ vô lương tâm, bao giờ anh mới chịu mắt ra nhìn em"
- "Gần một năm rồi đấy anh làm ơn tỉnh lại đi mà."
Như Tuyết vừa nói vừa khóc nức nở khiến người ta khi nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Như Tuyết lau nước mắt đi rồi nắm lấy tay Âu Dương Tư Duệ nói:
- "Tư Duệ...!Tư Duệ...!"
Bỗng dưng tay của Âu Dương Tư Duệ nhúc nhích.
Như Tuyết liền nhìn về phía Âu Dương Tư Duệ.
Như Tuyết lại tiếp tục òa khóc.
- "Tư Duệ cuối cùng anh cũng tỉnh rồi"
- "Em nhớ anh lắm."
- "Đúng rồi, anh mới tỉnh dậy để em đi gọi bác sĩ đến"
Âu Dương Tư Duệ khó khăn nói:
- "Khoan...!anh...!muốn ở bên cạnh tiểu Tuyết một lát"
- "Ưm"
- "Tiểu Tuyết, của anh dạo này ốm quá.
Anh cũng rất là nhớ em"
- "Ưm"
- "Tiểu Tuyết vừa khóc sao?"
- "Không...!em không có khóc mà "
- "Nói dối là không ngoan.
Anh không thích Tiểu Tuyết nói dối"
- "Em mừng vì anh đã tỉnh lại thôi"
- "Ngoan không được khóc, em khóc anh đau lòng lắm"
- "Ưm...!anh đừng bỏ em lại nha"
- "Làm sao bỏ em lại được...!anh còn phải lấy em làm vợ nữa mà"
Như Tuyết đi gọi bác sĩ vào khám cho Âu Dương Tư Duệ.
Khi bác sĩ khám và dặn dò xong thì rời đi để cho hai người nói chuyện.
Như Tuyết còn kể cho Âu Dương Tư Duệ nghe chuyện Giai Kỳ vừa mới sinh con:
- "Tư Duệ biết