Edit: Tam Sinh, Beta: Phong Vũ“A Sanh, ba con đang ốm rất nặng. Con mau về đi.”“A Sanh, mẹ biết con trách mẹ không công bằng với con, nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác.”“A Sanh. Ba con bị bệnh thật đấy, con không thể đến thăm ba một lần sao con? Bây giờ ông ấy bệnh đến mức không thể xuống được giường nữa rồi.”“A Sanh. Coi như mẹ cầu xin con đó, con mau về đi.”Mục Ảnh Sanh ngồi trên xe, bần thần nhìn bốn tin nhắn cuối cùng hiển thị trên màn hình điện thoại.Tay cô không tự giác để lên đùi phải, đang định bỏ điện thoại vào túi, cả người lại đột nhiên chao đảo.Ôtô không biết đã đâm phải cái gì mà cả xe bị văng mạnh ra sau. Mục Ảnh Sanh cố gắng tìm cái gì đó để bám vào, nhưng chiếc xe lúc này lại hoàn toàn mất kiểm soát mà lao đầu xuống núi.Thứ duy nhất cô có thể nắm chặt trong tay là chiếc di động của mình.Cùng lúc xe mất kiểm soát, tiếng điện thoại vang lên, lần này là tin nhắn của ba cô. Mục Ảnh Sanh đã gọi ba vài lần nhưng không ai nghe máy. Không ngờ ông lại nhắn tin cho cô.“A Sanh, ba vẫn ổn. Con không cần phải về đâu, ba vẫn chưa nói cho con biết ——”Phía sau còn một đoạn, nhưng Mục Ảnh Sanh không thể đọc tiếp được, cơ thể cô liên tiếp va vào nóc xe, rồi lại bật ra.Cửa sổ xe vỡ vụn rơi vào trong khoang xe, một mảnh trong đó găm vào cổ họng của Mục Ảnh Sanh.Đau đớn và khó thở ập tới cùng lúc khiến Mục Ảnh Sanh không thể làm bất cứ điều gì ngoài mở to mắt, nhìn không gian không ngừng đảo lộn trước mặt, rồi mất đi ý thức.“Báo đô thị buổi sáng: sáng nay một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra trên đường cao tốc Bàn Sơn. Tất cả hành khách gồm 1 nam 1 nữ và tài xế trên xe đều tử vong tại chỗ. Nguyên nhân của vụ tai nạn vẫn đang được cảnh sát điều tra làm rõ.”… …Lúc Mục Ảnh Sanh tỉnh lại thì cả đầu choáng váng, nhưng chỉ trong nháy mắt lại thấy hoảng hốt.Căn phòng quen thuộc, cách bày biện quen thuộc. Trên vách tường treo chiếc đồng hồ, tài liệu ôn tập cấp ba được xếp gọn gàng trên đầu giường.Đây không phải căn phòng mà cô đã sống cách đây mười năm sao? Hóa ra thiên đường lại có dáng vẻ như thế này sao?Đang lúc vẫn còn chưa kịp định thần, thậm chí còn mơ hồ không biết mình đang ở đâu thì cô nghe thấy tiếng cửa mở.Cô liếc nhìn qua hướng cửa, lúc nhìn thấy người đi vào là ai, đôi mắt Mục Ảnh Sanh lại trợn trừng.Lý Lương Tân. Lại là Lý Lương Tân. Cô mở to đôi mắt nhìn người trước mặt, hô hấp trong nháy mắt trở lên dồn dập.Cơn giận dữ quá lớn khiến cô không kịp suy nghĩ, vì sao cô chết rồi mà vẫn phải nhìn thấy kẻ đã hủy