Dịch: Thu Hiền & Beta: Phong VũNhiếp Trạch. Em họ của Lệ DiễnNghiêm túc mà nói, ở kiếp trước, Lệ Diễn nhìn cô không thuận mắt, luôn đối đầu với cô, trong đó hơn nữa lí do đều là vì Nhiếp Trạch.Ở kiếp trước, Nhiếp Trạch rất thích cô. Sau khi biết cô chưa được bao lâu, anh ta luôn theo đuổi cô.Cô không thích Nhiếp Trạch, cũng đã từng nói vậy với anh ta. Nhưng Nhiếp Trạch rất cố chấp. Cho dù cô có nói anh ta không phải là kiểu người mà cô thích, hay là chân cô bị thương coi như nửa đời sau tàn tật, anh ta vẫn không thay đổi.Mẹ của Nhiếp Trạch và mẹ của Lệ Diễn là chị em. Mẹ Nhiếp Trạch coi thường cô, bà ấy cảm thấy xuất thân của cô không tốt, sức khỏe lại yếu. Bà ấy muốn cô rời xa Nhiếp Trạch, nhưng vì thể diện mà không muốn gặp cô.Lệ Diễn được dì của anh ta nhờ vả, tới “cảnh cáo” cô rất nhiều lần: Bảo cô tránh xa Nhiếp Trạch một chút.Anh ta căn bản không biết đối với Mục Ảnh Sanh mà nói, cô cũng chỉ mong không cần phải gặp Nhiếp Trạch. Bởi cứ mỗi lần cô gặp Nhiếp Trạch thì sẽ lại có chuyện không may xảy ra.Đi casting cũng vì gặp Nhiếp Trạch mà thất bại, được chọn làm đại sứ thương hiệu nhưng cũng vì Nhiếp Trạch mà bị thay thế. Đối với Mục Ảnh Sanh mà nói, Nhiếp Trạch chính là ôn thần.Tên Lệ Diễn đó sao không đi mà khuyên anh em của mình tránh xa cô một chút, chạy tới “cảnh cáo” một cô gái như cô làm gì?Mục Ảnh Sanh đương nhiên không vui rồi. Đừng nói đến Nhiếp Trạch, cô cũng chẳng vui vẻ gì với Lệ Diễn.Kết quả là hôm nay cô lại gặp cả hai người này.“Úi. Là một tiểu mỹ nhân. Tiểu mỹ nhân tìm ai vậy?”Khi Nhiếp Trạch nhìn thấy Mục Ảnh Sanh, anh ta hơi nhướn mày, trong mắt có ý cười nhè nhẹ.Đây là một trong những lí do mà Mục Ảnh Sanh không thích anh ta. Nói chuyện lúc nào cũng cợt nhả. Lần nào nói chuyện với anh ta, cô cũng có cảm giác như đang đối mặt với một gã dê xồm vậy.Mục Ảnh Sanh cứ đứng im bất động, lúc nhìn thấy Nhiếp Trạch cô rất muốn quay người đi ngay, nhưng nghĩ tới giá trị của ngôi nhà này sẽ tăng cao trong tương lai, nên cô nhẹ nhàng gật đầu với đối phương.“Xin chào, tôi tới tìm chủ của ngôi nhà này.”“Chủ nhà?” Nhiếp Trạch liếc mắt đánh giá Mục Ảnh Sanh một lượt: “Sao vậy? Cô muốn mua nhà sao?”Cô bé này nhìn mới tầm mười bảy mười tám tuổi, có thể mua nổi nhà sao?“Anh là chủ nhà à? Nếu không phải thì tại sao tôi phải nói cho anh?”“Tôi chính là chủ nhà.” Nhiếp Trạch nhìn thấy trong mắt cô bé này chợt lóe lên một tia phòng bị. Anh ta xoa xoa cằm, rất tự tin với tướng mạo của mình.Tại sao mình cảm thấy ánh mắt của cô gái này có chút…“…”Nhiếp Trạch là chủ nhà? Mục Ảnh Sanh có chút bất ngờ.Đối với cô mà nói, Nhiếp Trạch và Lệ Diễn, một người là ôn thần, một người là sát thần, đều là những đối tượng mà kiếp này cô luôn muốn tránh xa.“Tôi đang muốn bán nhà, cô muốn mua hả?”“Xin lỗi, tôi không muốn mua nữa rồi.” Mục Ảnh Sanh nói xong liền xoay người muốn rời đi. Nhưng Nhiếp Trạch lại ngăn cô lại“Ồ, chưa hỏi bao nhiêu tiền mà đã không mua nữa?” Nhiếp Trạch không cho cô đi: “Sao vậy? Đùa giỡn người khác sao?”Mục Ảnh