Dịch: Thu Hiền & Beta: Phong VũSau hai ngày nhận được thư thông báo, Mục Ảnh Sanh lên tàu đến thành phố Nam. Cô mua một vé giường nằm. Vận may cũng không tệ còn mua được vé giường nằm ở phía dưới.Mục Ảnh Sanh đeo balo bước lên tàu, bây giờ đang là thời gian nhập học nên trên tàu rất đông người. Vì thế Mục Ảnh Sanh không nhìn thấy được ở toa bên cạnh có hai bóng người cao lớn cùng lúc bước lên.Chỗ của cô gần với chỗ lấy nước nóng. Sau khi cất xong hành lí, cô lại lặng lẽ kiểm tra cái túi nhỏ đựng vật phẩm tùy thân.Thấy không có vấn đề gì, cô ngồi xuống cầm một quyển sách lên đọc.Vừa đọc được hai trang thì phía giường đối diện có một người phụ nữ tới, chị ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa, trên tay còn bế một đứa bé.Mục Ảnh Sanh cũng chỉ nhìn lướt qua đối phương, trông thấy chị ta ôm đứa bé ngồi xuống cô lại tiếp tục đọc sách của mình.Chín giờ sáng tàu xuất phát, buổi trưa nhân viên phục vụ của toa tàu bắt đầu đẩy xe hàng mời chào mua cơm hộp.Khoảng thời gian này cơm hộp trên tàu thật sự rất khó ăn. Mục Ảnh Sanh có mang theo mì ăn liền nhưng cũng không muốn ba bữa cơm đều phải ăn mì gói.Cô mua một xuất cơm hộp đặt lên chiếc bàn nhỏ, cầm lấy chai nước khoáng uống hai ngụm. Sau đó, cô mở hộp cơm ra chuẩn bị ăn, nhưng mắt lại nhìn tới chỗ người phụ nữ đang bế đứa bé.Chị ta cũng mua một xuất cơm hộp rồi đặt trên chiếc bàn nhỏ. Một tay chị ta bế đứa bé, một tay còn lại dùng để ăn cơm, có vẻ như đang gặp khó khăn trong việc xé vỏ đựng đũa.Mục Ảnh Sanh trông thấy như vậy, chủ động vươn tay ra: “Chị ơi, chị có cần giúp không?”“Không cần, không cần.”Người phụ nữ kia trả lời rất nhanh, dùng răng khẽ cắn vỏ đựng đũa rồi xé vỏ ra.Mục Ảnh Sanh cũng không có ý định xen vào chuyện của người khác, không cần thì thôi. Cô cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm, chợt lại suy nghĩ đến một chuyện.Tàu xuất phát lúc 9 giờ đến bây giờ cũng khoảng 12 giờ. Đã gần ba tiếng đồng hồ trôi qua vậy mà đứa bé trong lòng người phụ nữ kia hình như không khóc một tiếng nào.Ba tiếng đồng hồ, cứ cho là trẻ con hay buồn ngủ nhưng có lẽ cũng phải thức dậy khoảng một đến hai lần chứ?Vậy mà đứa bé trong lòng người phụ nữ kia mãi vẫn chưa thấy tỉnh. Hơn nữa người phụ nữ đó cứ ôm đứa bé không chịu buông tay.Đứa bé đang ngủ, chị ta có thể đặt nó trên giường để tập trung ăn cơm…Mục Ảnh Sanh lén nhìn đối phương, người phụ nữ ăn uống có vẻ vội vàng. Tay của người đó ôm đứa bé rất chặt, lại còn giữ chặt bả vai của nó.Nhìn thoáng qua đứa bé kia chỉ khoảng hơn hai tuổi. Giấc ngủ này có vẻ rất sâu hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ thức giấc.Nhìn động tác chị ta ôm con, trái tim của Mục Ảnh Sanh đập lỡ mất một nhịp, trong lòng chợt nảy lên một suy đoán.Kiếp trước, chân của Mục Anh Sanh bị thương không có cách nào tham gia quân ngũ. Đến khi vết thương gần hồi phục thì nhờ vào giọng hát của mình mà cô đã đỗ một trường nghệ thuật, chuyên ngành thanh nhạc.Chỉ là sau này, cô hát mãi nhưng không nổi tiếng, nhưng vì tướng mạo không tệ nên sau khi tham gia diễn xuất mấy vai quần chúng, cô cũng quay mấy vở kịch trên truyền hình.Trong đó có