Edit: Tam Sinh, Beta: Phong VũMục Ảnh Sanh lơ đãng nói, chỉ có cô biết, lúc nhìn thấy Mục Thiên Thiên, tâm trạng của cô không được bình tĩnh như những gì cô đang thể hiện.Kiếp trước chân cô bị Lý Lương Tân đâm bị thương, không thể vào học trường quân đội chỉ mới là khởi đầu chuỗi bi kịch. Chuỗi bi kịch sau đó đều là nhờ ơn của Mục Thiên Thiên mà ra.Sau khi cô bị thương ở chân, tinh thần sa sút một thời gian dài. Nhưng sau đó, cô đã bình tâm trở lại, dựa vào giọng hát của mình thi đậu trường nghệ thuật.Vất vả lắm mới đến lúc tốt nghiệp, một ngày trước buổi lễ tốt nghiệp, cô uống ly trà xanh mà Mục Thiên Thiên đưa, kết quả bụng đau âm ỉ, tiêu chảy cả đêm.Ngày hôm sau vì lý do sức khỏe, cô thể hiện không được tốt dẫn đến không đủ điểm, bị rớt tín chỉ.Sau chuyện đó, Mục Thiên Thiên khóc lóc nói, là người ta cho cô ta ly trà đó, cô ta chỉ muốn xem cô hát mới đưa cho cô để làm dịu cổ họng. Không phải cô ta cố ý.Những chuyện kiểu như thế này, sau này cũng không thiếu.Mục Thiên Thiên vẫn luôn như vậy, lần nào sau khi làm cô chịu khổ cũng lại là câu không phải em cố ý, vừa khóc vừa xin lỗi cô: “Chị, em xin lỗi, em thực xự không cố ý đâu.”“Chị, chị cũng biết đấy, ba thương chị nhất. Tuy chị không phải là con ruột của ba mẹ, thế nhưng ba thương chị còn hơn cả em. Chị nể mặt ba mà tha thứ cho em đi.”“Chị, em thật sự không cẩn thận mà. Nể tình chúng ta lớn lên cùng nhau, chị tha thứ cho em đi.”Hết lần này đến lần khác, sau mỗi lần Mục Thiên Thiên “không cẩn thận” hại cô, sẽ đều nói những câu như thế.Cô đều vì nể mặt ba mà bỏ qua. Bởi vì đúng như Mục Thiên Thiên nói, cô không phải con ruột của nhà họ Mục.Mục Quý Hòa nổi tiếng là người trung thực. Trước đó, ông ấy cùng Trần Hoa Trân kết hôn đã được ba năm mà vẫn không có con.Sau đó, ông tình cờ gặp cô. Bắt đầu từ đó, Mục Quý Hòa nhận nuôi cô, xem cô như con gái ruột.Dù sau này Trần Hoa Trân sinh con, Mục Quý cũng không thay đổi thái độ, ông vẫn đối tốt với cô như cũ.Vì nể mặt Mục Quý Hòa, cô hết lần này đến lần khác tha thứ cho Mục Thiên Thiên. Nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô ta, trông chẳng khác nào một bé thỏ trắng đang co ro vì sợ hãi.Có điều Mục Ảnh Sanh bây giờ đã không dễ bị bắt nạt như trước kia nữa.Nợ cô thiếu nhà họ Mục, nợ công ơn nuôi dưỡng của Trần Hoa Trân, bao gồm cả tình chị em với Mục Thiên Thiên, cô đã trả hết