"Này, lão nhân kia sao còn chưa đến?" Một nữ nhân dáng người gầy cao, thân mặc quần áo da màu đen, thân thể nghiêng dựa vào trên thành ban công, trong tay cầm điếu thuốc, sơn móng tay tím làm nổi bật lên ngón tay thon dài trắng noãn. Tóc đen dài ngang eo, mắt phượng có chút nheo lại, vũ mị nói không nên lời.
"Tôi làm sao biết, em chẳng lẽ có việc?" Một thanh âm khác vang lên, cũng là một nử tử, tóc đỏ hư rượu, ngắn đến ót, hai đầu lông mày tản ra tài trí. Một một bộ đồ màu vàng lịch sự, chân đi giày cao gót, tỏ ra là một người trưởng thành giỏi giang.
"Đó là đương nhiên, tôi là rất bận rộn, còn mấy cái quảng cáo đang đợi. Không giống ai đó, suốt ngày chỉ ngồi văn phòng xem tài liệu."
"A? Tôi không có gì làm chỉ suốt ngày ngồi xem tài liệu nhưng lợi nhuận so với em hơn nhiều."
"Đúng vậy a, ngài là người làm đại sự, xem thường những tiểu minh tinh này, khắp nơi chèn ép chúng ta. Tôi thấy chị chính là ghen ghét tôi trẻ đẹp hơn chị a?"
"Tôi cần ghen ghét em sao? Tôi chỉ cần hạ một câu, em sẽ lập tức như tuyết tàn, em có thể thử."
"Tốt, bất quá chị muốn cũng phải qua ải này mới được."
"Tử, Hồng, hai người yên tĩnh một chút, đừng có mà vừa thấy mặt đã liền cãi nhau, hôm nay Lão đầu tử triệu tập chúng ta, nhất định là có chuyện trọng yếu." Một nam nhân ngồi ở ghế sofa hút thướng nói, hắn thật sự chán ghét cái bầu không khí vừa gặp đã cãi nhau của hai nữ nhân kia, quả thực giống như là mấy bà già dai nhách.
"Này, Hắc Khôi, anh nhiều chuyện cái gì? Chuyện của chúng tôi cần anh lo sao?"
"Kỳ, em đúng thật là lần đầu nói tiếng người."
"Này! Tôi trước giờ đều nói tiếng người có được hay không?"
"Ha ha. . . " Từ trong góc phòng truyền đến tiếng cười, ba người đều hướng cái nơi hẻo lánh kia nhìn. Chỗ đó có một nữ nhân đang ngồi, tóc đen cắt ngang trán ở trước còn có một xen kẽ một ít màu lam nhạt, mặc bộ đầm nhỏ. Một đôi mắt màu xanh da trời trong bóng tối lại càng thêm dị thường xinh đẹp. Trong tay nàng đang cầm một ly thủy tinh, thỉnh thoảng đối với ly thủy tinh phát ra tiếng cười quỷ dị, tiếng cười kia quả thực làm cho da đầu người khác run lên. Nữ nhân tên Tử Kỳ kia định hướng tới góc hẻo lánh kia đi tới, nghĩ phải ngăn lại tiếng cười phiền lòng người kia, bị Hồng Mị ngăn lại.
"Làm sao vậy?"
"Đừng đi qua."
"Chị chẳng lẽ không cảm thấy tiếng cười kia rất phiền sao? Tôi không thể chịu được."
"Nàng rất nguy hiểm."
"Sao? Ý chị là tôi không đánh lại nàng? Chị xem thường nhầm người rồi" nói xong liền kéo cánh tay đang ngăn trở mình ra, trực tiếp hướng tới nơi hẻo lãnh nữ nhân kia đi tới.
Tử Kỳ ngồi xổm trước mặt nữ nhân kia, nhìn chằm chằm vào nàng nói: "Này, chị rất ồn ào nha. Im lặng một chút được không?" Nữ nhân kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào ly thủy tinh trước ngực kia ngẩn người, không chút nào để ý đến lời nói của Tử Kỳ. Tử Kỳ rất nhanh nắm tay thành nắm đấm, một quyền hướng người kia. Người kia thả người nhảy lên, một đạo bóng trắng xẹt qua, nhảy lên mặt bàn bên cạnh, ánh mắt gắt gao nhìn Tử Kỳ. Tử Kỳ bị ánh mắt đó làm cho sợ hãi, nàng giơ chân hướng người kia đá vào, nhắm trúng cái ly thủy tinh trước ngực người đó. Ầm ĩ một tiếng, ly thủy tinh vỡ đầy đất, nữ nhân kia ánh mắt đáng sợ, toàn thân tỏa ra nồng nặc sát khí. Hồng Mị ở bên cạnh lắc đầu, Hắc Khôi ở bên cạnh hút thuốc, rất hiển nhiên, trận chiến đấu này đã không cách nào ngăn trở.
"Này, Bạch, chị mặc kệ Lam Vũ sao? Nàng như vậy sẽ làm bị thương Tử Kỳ đấy." Hắc Khôi ngữ khí thoải mái nói. Lúc này mới phát hiện, trong góc phòng còn một bóng người. Bỗng nhiên một thân ảnh đột nhiên xuất hiện đứng giữa hai người, cứ thế dùng tay chặn công kích của hai người lại.
Hắc Khôi nhẹ nhàng thở ra: "Hô... Bạch, chị rốt cục cũng không ẩn nấp nữa."
Mái tóc trắng bạc từ trong mũ vươn ra, đôi mắt màu tím đẹp đến nói không nên lời. "Náo đủ chưa?" Cả hai đều ngây người, các nàng tự biết, chiêu vừa rồi dùng bao nhiêu lực. Các nàng biết rõ người này là không thể trêu vào, người đứng trên bàn kia, nhặt những mảnh thủy tinh đã rơi vỡ, rồi lại vào góc ngồi xổm. Tử Kỳ không nói câu nào, bình thản ngồi vào ghế salon, hung hăng nhìn chằm chằm nữ nhân tóc màu bạc kia.
"Ha ha..." Một tràn cười từ cửa truyền đến, tiếp theo là một nam nhân tầm 50 tuổi, trên tay chống một cây gậy đầu rồng mà xanh sẫm từ bước tiến vào, tóc cũng có chút bạc, trên mặt cũng có ti tí nếp nhăn. Mặc âu phục đen, đi bên cạnh là hai người đeo kính râm mặc y phục quân nhân.
"Các hài tử của tôi, các người lại không ngoan ngoãn nữa rồi à? Như thế nào lại gây ra tiếng động lớn như thế?"
Năm người trong phòng đều nhìn về phía lão nhân, bầu không khí lập tức trở nên trầm trọng an tĩnh lại. "Này, lão đầu, ngài sao tới giờ mới đến? Bọn tôi đợi rất lâu a." Nữ nhân Tử Kỳ kia phá vỡ bầu không khí im lặng.
"Ha ha... Ta có một số việc làm trễ nải, các người thật sự là con của ta, nên mấy cái tính bướng bỉnh này cũng giống tôi, ngồi xuống hết đi, đừng đứng nói chuyện." Lão nhân kia không vì bị người khác gọi là lão đầu mà tức giận, ngược lại còn lộ ra nụ cười hiền lành.
"Này, lão đầu. Ngài tìm năm người bọn tôi, nhất định là xảy ra chuyện đại sự. Như thế nào? Giết người nào mà cần đến 5 chúng ta cùng động thủ?" Hắc Khôi nhanh nhất quay lại chủ đề gặp mặt ban đầu, hắn gần đây không thích quanh co lòng vòng.
"Ha ha... Cũng không có gì, chỉ là gần đây ta phát hiện, Mặc Long Bang tuy vì sự cố năm đó đã tổn hại rất nặng. Nhưng những năm gần gây tựa hồ có một người có thế lực rất lớn đứng đằng sau ủng hộ bọn hắn, thực lực của bọn hắn đã trở lại như xưa, thậm chí còn vượt qua phạm vi khống chế của chúng ta, cho nên cần các người giúp ta làm chút việc."
"Có chuyện gì mà tìm đến tận 5 người chúng ta? Ngài không định kêu bọn chúng tôi cùng hành động một chỗ a?" Hắc Khôi nhìn những người khác rồi khinh thường nói.
"Không, các người đều có phân công riêng, tôi biết các người hợp tác rất khó khăn. Mặt khác, còn có một việc, Mộ Kiệt đã trở về Trung Quốc, ta sẽ để nàng làm lão đại ngoại giao của "Giản", các người đến lúc đó không nên có dị nghị."
"Con gái của Mộ Thành?" Hồng Mị ở một bên hỏi.
"Đúng vậy, chính là nàng, ta muốn các người chiếu cố nàng trước, xem nàng có tư cách nhận lấy cái danh nghĩa lão đại này không."
"A? Nói vậy là không thể giết người, chơi như vậy cũng có thể sao?"
"Ha ha, không hổ là nữ nhi của ta, luôn thích làm việc ác. Không sao, nếu như chết, thì nói cách khác là nàng không đủ năng lực, một phế vật như thế có đáng để ta dùng? Chuyện này các người xem rồi xử lý, có thể theo ý thích của mình mà làm."
"Cái kia thật đúng là có chút ý tứ." Tử Kỳ lộ ra một nụ cười cân nhắc.
"Được rồi, các người về trước đi, những việc về sau, ta sẽ nói cho các người biết." Vừa dứt lời, 5 người trong phòng liền biến mất vô tung vô ảnh. Tử Kỳ ra ngoài đầu tiên, nàng vương cái lưng mỏi, ngáp nói:
"Ài, rốt cục cũng xong, tôi đi chiếu cố lão đại trước, các người chắc không ngại a?"
Hắc Khôi đứng ra nói: "Như thế nào không ngại, em đừng không cẩn thận đem người chơi chết đi, tôi đi cùng với em." Tử Kỳ bĩu môi, thật là tên yêu quái thích gây phiền toái, nói xong liền lên xe, thoáng một phát liền phóng đi mất. "Phong, bọn hắn? Cứ để bọn hắn đi như vậy ư?" Hồng Mị hỏi.
"Không sao." Nói xong liền đi lên phía trước, Lam Vũ kia đi sau lưng nàng, trong ngực vẫn ôm cái ly thủy tinh đã vỡ, lộ ra thập phần quái dị.
Năm người này, chính là 5 tên sát thủ mạnh nhất của "Giản", năm người được phân biệt bởi tên của 5 màu sắc khác nhau, đồng thời còn có một nhóm sát thủ tinh luyện làm thủ hạ. Bạch Phong, Hắc Khôi, Hồng Mị, Lam Vũ, Tử Kỳ. Năm người này