Muộn như vậy mà ai còn đến? Mộ Kiệt nghĩ, đi tới mở cửa. Ngoài cửa, đúng là Thẩm Diệp Mân đang đứng trước cửa, trên mặt còn mang theo nụ cười thiện ý. Mộ Kiệt thấy Thẩm Diệp Mân, khẽ nhíu mày, cứ như vậy ngăn cản ở trước cửa, cũng không mời Thẩm Diệp Mân đi vào, cũng không nói chuyện.
Thẩm Diệp Mân rõ ràng cảm giác được địch ý của Mộ Kiệt đối với mình, ngượng ngùng nói: "Mộ tiểu thư, tôi có vài lời muốn cùng cô nói, có thể làm phiền cô một chút được chứ?"
Mộ Kiệt quay đầu lại nhìn Tiêu Nhược Thiên đang ngủ, hướng Thẩm Diệp Mân nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói đi." Hai người một trước một sau đi xuống lầu, Mộ Kiệt có chút không hiểu nổi. Chính mình cùng Thẩm Diệp Mân nhiều lắm là quan hệ hợp tác, cũng không có gì thâm giao. Mà điều duy nhất làm cho mình cùng nàng có liên hệ, cũng chỉ có người kia a? Quả nhiên, nàng vẫn không buông tay.
Hai người ngồi ở phòng khách lầu một, cả tầng lầu chỉ mở một chiếc đèn áp tường, ánh sáng cũng chỉ có thể làm thấy được mặt của đối phương. Thẩm Diệp Mân đốt một điếu thuốc, căn phòng mờ mờ dần hiện hiện lên một điểm sáng đỏ nhỏ.
"Muốn không?" Thẩm Diệp Mân thuốc lá hộp đưa tới Mộ Kiệt trước mặt, cười hỏi.
Mộ Kiệt cúi đầu mắt nhìn hộp thuốc lá, lập tức càng làm ánh mắt chuyển trở lại Thẩm Diệp Mân trên mặt. "Không cần, cám ơn."
"Thẩm tiểu thư tìm tôi có chuyện gì không?" Mộ Kiệt cũng không muốn cùng Thẩm Diệp Mân có quá nhiều chuyện nói với nhau, nóng lòng nói xong để rời đi. Thẩm Diệp Mân một mực cười, dù cho nghe ra trong giọng nói của Mộ Kiệt không kiên nhẫn, nhưng vẫn giữ nguyên một bộ dạng không chút biểu hiện không vui nào.
"Mộ tiểu thư xem ra rất không thích tôi phải không? Tôi chỉ là muốn cùng cô trò chuyện chút, cô lại luôn muốn vội vã rời đi, thật sự rất đau lòng nha."
Ngắn ngủn một câu, Thẩm Diệp Mân vừa nói ra, trên mặt lại mang thêm vài phần u buồn, tựa như một nữ nhân bị chịu ủy khuất. Mộ Kiệt như cũ nhẹ nhàng lãnh đạm nhìn Thẩm Diệp Mân, nhưng ngữ khí lại thả lỏng xuống.
"Cái kia, Thẩm tiểu thư muốn nói chuyện gì? Tôi nghe."
Thẩm Diệp Mân nghe xong lời Mộ Kiệt nói, cười cười, híp mắt phượng không nhanh không chậm hút thuốc.
"Tôi chỉ là muốn cùng Mộ tiểu thư nói một chút sự tình về Thiên Thiên mà thôi."
Mộ Kiệt sớm đã biết mục đích của Thẩm Diệp Mân tìm mình, nhưng không nghĩ rằng Thẩm Diệp Mân sẽ trực tiếp nói ra như thế, sắc mặt không khỏi trầm xuống. "Mộ tiểu thư không cần khẩn trương như vậy, xin cô yên tâm, tôi thật sự đối với cô không có địch ý. Tôi biết rõ chuyện tình cảm, không phải muốn là có thể, lại càng không thể miễn cưỡng, lúc ấy là do tôi tự mình thả Thiên Thiên, tôi đây tự cũng không dây dưa nữa, hiện tại tôi thật lòng chúc phúc các người."
Nghe xong những lời Thẩm Diệp Mân nói,cặp lông mày đang nhíu chặt của Mộ Kiệt có chút buông lỏng. Thấy Mộ Kiệt không có ý muốn nói, Thẩm Diệp Mân nói tiếp:
"Cô biết không, lúc tôi mới quen Thiên Thiên, nàng mới 17 tuổi, nàng lúc đó, cùng hiện tại hoàn toàn là hai người hoàn toàn khác nhau." Tiêu Nhược Thiên lúc nhỏ, đưa tới Mộ Kiệt hứng thú. Người mình yêu, từ nhỏ là cái dạng gì? Nếu có cơ hội, là ai cũng muốn tìm tòi đến tột cùng a?
Thẩm Diệp Mân mỉm cười, tựa hồ như cùng Tiêu Nhược Thiên nhớ lại: "Thiên Thiên lúc đó, bề ngoài cũng là rất cường hãn, vóc dáng rất cao, lần đầu gặp mặt, đã giúp tôi bắt được tên trộm ví của tôi. Kỳ thật nàng biểu hiện ra tuy uy phong thật đấy, nhưng thật ra lá gan rất loại nhỏ, người kia luôn trốn ở phía sau tôi, làm cái gì đều muốn tôi giúp nàng. Về sau phát hiện tình cảm của nàng đối với tôi là tình yêu, điều đầu tiên lựa chọn chính là trốn tránh, cuối cùng vẫn là muốn tôi bức nàng, nàng mới thừa nhận chính mình yêu thích tôi. Hiện tại nhớ tới, vẫn cảm thấy khi đó Thiên Thiên thật là đáng yêu."
Mộ Kiệt chằm chằm vào khuôn mặt đang cười của Thẩm Diệp Mân, tay bởi vì dùng sức quá lớn mà run nhẹ. Thẩm Diệp Mân nhìn phản ứng của Mộ Kiệt, rất tốt, tôi muốn đúng là hiệu quả như vậy: "Mộ tiểu thư, có đôi khi tôi sẽ cảm thấy cô cùng Thiên Thiên không thích hợp lắm. Thông qua mấy ngày nay quan sát, tôi nghĩ cô hẳn là một người hướng nội, đối với cảm tình cũng luôn cần người khác dẫn đầu. Cô luôn cần Thiên Thiên bảo hộ, đúng không? Bất kể là lần vũ hội, hay là lúc "Giản" tập kích, còn có lần triển lãm tranh này. Những sự tình này, đều bị ta cảm thấy được, Thiên Thiên thật sự trưởng thành, đã có năng lực bảo vệ nữ nhân mình yêu."
"Thẩm tiểu thư, cô đến cùng muốn nói cái gì?" Mộ Kiệt đột nhiên đứng lên, cắt đứt lời nói của Thẩm Diệp Mân. Thẩm Diệp Mân dần dần thu hồi dáng vẻ tươi cười, sắc mặt dần dần trở nên lạnh như băng, nàng ngửa đầu nhìn xem Mộ Kiệt, trong ánh mắt không còn sự ôn nhu như lúc thường, lại lộ một ít sát khí làm cho người khác phải sợ hãi. Mộ Kiệt không sợ hãi cùng Thẩm Diệp Mân mặt đối mặt, không khí ngay trong nháy mắt bị ngưng kết.
Thẩm Diệp Mân đứng lên, dần tiến gần đến Mộ Kiệt. Mà Mộ Kiệt chỉ là thẳng tắp đứng đấy, không lui về phía sau cũng không hướng trước. Thẩm Diệp Mân cũng không cao lắm, sau khi đứng dậy, so Mộ Kiệt thấp nửa cái đầu. Tuy thân cao hơn cũng không chiếm ưu thế, Thẩm Diệp Mân phát ra cái khí tràng cường đại, nhưng lại cùng bề ngoài ôn nhu cùng dáng người cực kỳ không hợp.
Thẩm Diệp Mân dùng ngón tay nâng cằm Mộ Kiệt lên, cho dù ánh mắt lạnh đến dọa người, khóe miệng vẫn nhếch lên nụ cười.
"Con gái của Mộ Thành – bang chủ tiền nhiệm Mặc Long Bang ,"Giản" đối ngoại lão đại. Mộ tiểu thư, tôi nên như vậy xưng hô cô như thế nào đây?" Mộ Kiệt nghe xong lời nói của Thẩm Diệp Mân, nao nao, nhưng lại không chút nào kinh hoàng khi bị phát hiện ra thân phận thật.
"Cô rốt cuộc là ai?" Mộ Kiệt không đáp hỏi lại, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Thẩm Diệp Mân.
"Tôi là ai? Không trọng yếu, quan trọng là cô là ai? Cô muốn cái gì?"
"Nếu như cô muốn dùng những chuyện này uy hiếp tôi, vậy phải làm cho cô nếu thất vọng rồi. Tiêu Nhược Thiên sớm đã biết rõ thân phận của tôi, cũng biết kế hoạch của tôi." Mộ Kiệt nhìn thẳng vào mắt Thẩm Diệp Mân, lại thêm một tia cảm xúc —— cười nhạo.
"Ah? Không nghĩ tới cô cũng đã nói rồi, cô đúng là thành thật nha." Thẩm Diệp