Xe cộ qua lại như không dứt, mấy cặp nam nữ trẻ tuổi tại công viên ngồi trên ghế đá thân mật yêu thương tâm tình cùng nhau, học sinh đeo cặp sách trên vai chuẩn bị một ngày học tập mới, người làm công ăn lương chen chúc nhau trên xe buýt để đến nơi làm việc. Ông chủ xí nghiệp còn chẳng ngại ngươi lừa ta gạt, rõ ràng đám người đó không hề biết mệt. Hết thảy hết thảy tựa hồ giống như không có gì thay đổi, nhưng chẳng ai biết rằng bầu trời thánh phố A đã sắp thay đổi.
Diệp Nhiễm nhìn Hoa tỷ bên cạnh đang hết sức chăm chú lái xe, trong lòng thở dài. Từ bao giờ đã bị người này quấn quanh đây ? Nước Pháp ? Có phải sáng sớm hư ảo kia không ? Có thể là trong thời gian gần đây nhỉ ? Có lẽ cũng không phải, có khả năng từ lần đầu gặp mặt, đã định rằng hai người sẽ dây dưa, cắt bỏ không rõ ràng.
Từ ngày bị người ta tập kích về sau, mình đã bị nàng bức bách dời qua ở cùng nàng. Dù cho Diệp Nhiễm nhiều lần cự tuyệt, nói rằng chính mình sẽ tự tìm nơi ở, nhưng người kia lại nghe như gió thoảng qua tai. Túm lấy hành lý của Diệp Nhiễm ném lên xe, vì hành lý, Diệp Nhiễm không thể không leo lên chiếc xe kia. Đến nhà của nàng, Diệp Nhiễm vẫn còn suy nghĩ lý do để giải thích vì sao mình đến đây ở cho bạn gái nàng. Có lẽ nàng nhìn ra lo nghĩ của mình, chỉ nói ra một câu "Tôi cùng bạn gái chia tay rồi..." sau đó một mình đi lên lầu.
Diệp Nhiễm nhìn bóng lưng có chút cô đơn của Hoa tỷ, toàn thân không hiểu sao tràn ngập một loại cảm xúc không tên. Người này, thoạt nhìn có chút cô đơn như thế, vì sao lại chia tay ? Là bởi vì mình sao ? Vào buổi tối, Diệp Nhiễm khó ngủ nằm lăn lộn trên giường, trong đầu hồi tưởng đến câu nói kia của Hoa tỷ, còn có khoảng thời gian ngắn Hoa Tỷ cùng Dạ Vi ở chung tại Pháp.
Bực bội dùng gối che đầu, chính mình nghĩ cái gì ? Người ta có lòng giúp đỡ, mình vậy mà tiến vào ở ? Cái đó và người thứ ba, tình phụ phá hư gia đình người ta có gì khác nhau. Diệp Nhiễm cười cười tự giễu, hiện tại hối hận còn làm được gì, không phải đã ở đây rồi sao ? Diệp Nhiễm không biết mình vì cái gì không cự tuyệt lời mời của Hoa tỷ, có lẽ chính mình quá mức trống vắng, muốn tìm một người bên cạnh. Càng có thể là...trong nội tâm nàng không muốn cự tuyệt lời mời của người kia.
Buồi sáng, Diệp Nhiễm nhận được điện thoại của Mộ Kiệt, nói là muốn ra biệt thự ở ngoại thành. Diệp Nhiễm đồng ý, không có nói cho Hoa tỷ tự mình lái xe đi. Theo bên trong lời nói của Mộ Kiệt, Diệp Nhiễm biết rõ chuyện này không phải sự tình đối với ai cũng có thể nói ra. Đến biệt thự, Diệp Nhiễm liền cảm thấy một cỗ cảm giác áp bách dồn lên đỉnh đầu. Diệp Nhiễm không biết bên trong là người nào, nhưng Mộ Kiệt đã chọn lựa chỗ này, chứng tỏ người bên trong hẳn không phải là địch nhân.
Diệp Nhiễm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong giống như nàng nghĩ , trong căn phòng trống rỗng đó, chỉ có mấy người ngồi trên ghế sa lon đối diện đại môn. Những người kia Diệp Nhiễm đều nhận ra, là mấy người ngũ sắc của "Giản" – Bạch Phong, Hắc Khôi, Tử Kỳ, Hồng Mị, còn có Lam Vũ, còn có một người mà nửa tháng nay nàng không gặp – Mộ Kiệt.
Diệp Nhiễm tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Mộ Kiệt. Không nói một lời quan sát những người khác. Sau một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi, thanh âm Mộ Kiệt lạnh lùng vang lên: "Vừa rồi tôi đã nhận được một tin tức, kể cả Mặc Long Bang thì có hơn 100 tổ chức đã đến thành phố A, trải qua điều tra, người đến cũng không phải nhân vật đơn giản. Những người khác không phải xen vào. mục tiêu chung của chúng ta chỉ có một. Vào ngày mai. còn có thủ hạ tôi là trưởng lão Mặc Long Bang đều chung mục đích đả đảo Mộ Thiên, mà việc của các người, là...".
"Giết người diệt khẩu!". Không đợi Mộ Kiệt nói xong, Tử Kỳ không chút nói ra lời nàng muốn nói. Mộ Kiệt đối sự đánh gãy của Tử Kỳ cũng không biểu thị bất mãn, chỉ là dừng lại một chút nói tiếp: "Có thể mọi người sẽ cảm thấy biện pháp của tôi vô cùng mạo hiểm, nhưng trước mắt cũng chỉ có cách này, có thể ở trong thời gian ngắn nhất đem Mộ Thiên cùng Mặc Long Bang một mẻ hốt gọn. Chúng ta không biết chỗ dựa sau lưng Mặc Long Bang là ai, nếu để cho Mộ Thiên trở lại địa bàn của mình, muốn giết hắn lại càng khó".
Mấy người nhẹ gật đầu, lúc này, Hồng mị luôn luôn được coi là cơ trí cất tiếng: "Mộ tiểu thư, lời cô nói chúng tôi đều minh bạch, bất quá chúng tôi cũng không thể không phòng bị những thứ khác". Ánh mắt mọi người đều bị Hồng Mị hấp dẫn, biểu thị rằng nàng hãy nói tiếp: "Tôi muốn nói cô chắc có lẽ không quên, ngày trước tập kích chúng ta có ba cái người không thể tưởng tượng nổi kia...".
Mộ Kiệt nhíu chặt mày. Đúng vậy, đây chính là điều khiến nàng lo lắng, những ngươi biến dị, có lực lượng cùng sức chiến đấu mạnh mẽ. Nếu không phải lần trước chính mình biến dạng hung bạo, căn bản không thể là đối thủ của bọn hắn. Mộ Thiên tất nhiên biết rõ mình sẽ lợi dụng cơ hội này tập kích hắn. Mặc kệ Mộ Thiên có mang bao nhiêu người đến, Mộ Kiệt hoàn toàn tin tưởng với năng lực của "Giản", hoàn toàn có thể ứng phó. Nhưng đối với năng lực của mấy sinh vật kia, Mộ Kiệt thật sự là tìm không ra biện pháp giải quyết.
Ngay tại lúc mọi người đều không có biện pháp, một thanh âm tuổi già vang lên. Mộ Kiệt ngẩng đầu, nhìn thấy Giang Khôn cười cười đi tới, trong tay còn cầm một khẩu súng. Giang Khôn nhìn mấy người nhíu chặt lông mày, gương mặt nhu ăn phải mướp đắng, cười nói: "Làm sao vậy ? Có chuyện có thể khiến cho các tinh anh của chúng ta không thể giải quyết rồi hả ?".
Tử Kỳ thoáng cái lẻn đến bên cạnh Giang Khôn, đoạt được thanh súng kia. Nhìn trái, nhìn phải, cùng những thanh súng bình thường không khác nhau là mấy, sắc mặt vui vẻ bến thành thất vọng, thập phần khó chịu ngồi trở lại trong lòng Hồng Mị. Nhìn xem Tử Kỳ ngồi trong lòng, Hồng Mị sũng nịnh sờ lên đầu tiểu gia hỏa.
"Ha ha, nha đầu Tử Kỳ ? Làm sao vậy ? Thất vọng rồi à ? Ta nói cô biết a, thanh súng này tuy bề ngoài so với những thanh khác không sai biệt, nhưng bên trong lại cất giầu huyền cơ nha". Mỗi lời Giang Khôn nói giống như đánh vào hooc-môn kích thích mỗi người, nhìn cây súng lục trong tay Giang Khôn, ánh mắt hiện ra lục quang như là Sói thấy con mồi.
Giang Khôn rút băng đạn